Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 665: a? Bắt cóc ngục thần? Tráng sĩ tạm biệt! Cáo từ

Chỉ có Phong pháp mới có thể đánh bại Phong pháp. Sở Hạo am hiểu sâu đạo này, thổi lên cái vô tận cuồng phong, nghịch gió xanh vàng thần phong đi thổi. Hai loại cuồng phong đụng vào nhau, lúc đó Linh Cát Bồ tát mặt liền đen. Đã thấy cái kia đầy khắp núi đồi gió xanh vàng thần phong của hắn, trong nháy mắt liền bị đầy trời Hư Vô Bí Phong thổi tới co rúm lại trong góc. Liền tựa như chó con bị đàn sói vây quanh, quả nhiên là mười phần thê lương. Cái gió xanh vàng thần phong này lúc đầu cũng chỉ là Phong Vĩ của Hư Vô Bí Phong diễn hóa mà đến, nói là con của Hư Vô Bí Phong cũng xem như nâng đỡ rồi. Sở Hạo chiêu này Hư Vô Bí Phong, trực tiếp thổi tan hoàn toàn gió xanh vàng thần phong! Linh Cát Bồ tát giữa trời phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa từ trên không trung rơi xuống. Cái lực phản phệ này cường hoành vô song, Linh Cát Bồ tát chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, tựa như bị phi nước đại Cộng công đụng vào lồng ngực vậy! Giữa sơn dã, ngàn vạn yêu quái trong nháy mắt được cứu, vô số sinh linh mang ơn mà nhìn Sở Hạo, nhất là Hoàng Phong đại vương, càng nước mắt chảy dài. “Ta bắt cóc ngục thần thượng tiên, ngục thần thượng tiên dùng đức báo oán, lại tới cứu bọn ta, ta dùng cái gì báo đáp đây!” Sở Hạo không dừng tay, ngược lại tiếp tục thao túng Hư Vô Bí Phong, thổi về phía Linh Cát Bồ tát. Sở Hạo nhìn Định Phong Đan trong tay Linh Cát Bồ tát, thản nhiên nói: “Ta cũng không khinh dễ ngươi, cho ngươi cơ hội sống sót, chỉ cần ngươi có thể sống tạm dưới cuồng phong của ta, ta liền tha cho ngươi một mạng.” Đương nhiên, ta tha cho ngươi, Thí Thần Thương của ta có ý nghĩ của mình, hắn có tha cho ngươi hay không thì phải nói sau, ha ha ha ha. Hư Vô Bí Phong của Sở Hạo chính là một trong bốn nguyên linh thiên địa phong thủy hỏa, từ hư không mà đến, không có dấu vết tìm kiếm, xé hồn nứt phách, khai sơn đoạn thủy, tàn bạo vô song! Giờ phút này, Linh Cát Bồ tát bị Hư Vô Bí Phong vây quanh, chỉ cảm thấy toàn thân đều cảm nhận được cảm giác xé rách, thậm chí ngay cả nguyên thần và chân linh cũng hứng chịu cảm giác xé rách cuồng bạo. Đau đến Linh Cát Bồ tát kêu thảm thiết, quả thực giống như lệ quỷ chịu hình trong địa ngục vậy. Dù cho Linh Cát Bồ tát dùng hết tất cả pháp lực, rót vào trong tay Định Phong Đan, nhưng cái chút lực phòng hộ Định Phong Đan cung cấp lại quá nhỏ bé. Nói đùa, Hư Vô Bí Phong là cội nguồn của vạn phong, một viên Định Phong Đan bé nhỏ này sao có thể định trụ được? Linh Cát Bồ tát đau khổ vạn phần, chỉ hô: “A a a! Ngục thần Sở Hạo, ngươi không thể giết ta, đây là Phật Tổ để cho ta ở đây tạo kiếp nạn!” “Đây không phải tội của ta, van cầu ngươi đừng giết ta, ta…” Sở Hạo gật đầu. “Ta biết, ta hiểu.” Sau đó Sở Hạo tăng thêm sức gió. Định Phong Đan trong tay Linh Cát Bồ tát, khi cảm nhận được trùng kích mạnh hơn, bỗng nhiên vỡ một góc. Linh Cát Bồ tát cả kinh mặt trắng bệch! Hắn dựa vào chút lực phòng hộ của Định Phong Đan này mới có thể còn sống đến giờ, một khi Định Phong Đan vỡ, Linh Cát Bồ tát nhất định sẽ chết ngay tại chỗ! Sở Hạo lắc đầu, “Không có ý gì khác, ta chủ yếu là muốn thử những gì ngươi vừa nói. Đả giả cũng là bổn phận của ngục thần chấp pháp tam giới thôi, ngươi tuyệt đối đừng khách khí.” Linh Cát Bồ tát trong nháy mắt nhớ tới mình vừa ngạo mạn hô: “Trong Tam Giới, không có ngọn gió nào ta e ngại!” Linh Cát Bồ tát sắp khóc rồi. Nhưng cái này của ngươi đâu phải là gió trong Tam giới, cái này là cấp độ siêu cương rồi! Tự đào hố cho mình nhảy, Linh Cát Bồ tát khóc hết nước mắt. Sở Hạo vẫn khá ôn nhu, nói thẳng: “Ngươi đừng quá hối hận, kỳ thực cho dù ngươi không nói câu đó, ngươi cũng sẽ chết thôi, đừng có áp lực tâm lý quá lớn.” “Ta là ngục thần chấp pháp tam giới, ta nói ngươi muốn chết, ngươi sẽ chết! Ta nói lời giữ lời!” Linh Cát Bồ tát phát điên, vậy ta thực sự là cám ơn ngươi đã an ủi đấy! Định Phong Đan, ầm ầm vỡ vụn! Cái gọi là pháp bảo Phật Tổ ban cho, có thể ngăn cản tất cả cuồng phong tam giới này, ngay trước mắt bao người, hóa thành một đống bột mịn, tản trong gió. Mà Linh Cát Bồ tát, cũng trực diện Hư Vô Bí Phong, hắn biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn mình xong rồi. Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng kêu kinh hãi: “Ngục thần các hạ, gió hạ lưu người!” Đám người trên trận đột nhiên nhìn về phía bầu trời, thấy một nam tử bốn mặt tám tay, toàn thân màu xanh, tay cầm các loại vũ khí, lưng đeo hỏa diễm từ trên trời giáng xuống. Sở Hạo liếc qua, nhíu mày. Sao lại đến một tên nửa bước Chuẩn Thánh, xem thường người phải không? Sở Hạo một chút cũng không dừng tay, tiếp tục dùng cuồng phong xé rách nhục thân và nguyên thần Linh Cát Bồ tát. Linh Cát Bồ tát kêu thảm, truyền khắp toàn bộ Hoàng Phong Lĩnh. Hàng tam thế minh vương lòng nóng như lửa đốt, hô lớn: “Gió hạ lưu người a ngục thần các hạ, chúng ta đến hòa đàm!” Hàng tam thế minh vương vô cùng uất ức. Tại Linh Sơn, khi những cao tầng phương tây biết chuyện của Linh Cát Bồ tát thì đã quyết định cử một người tới hòa đàm cứu người. Thật ra vốn có Phật Tổ nói đến chuyện dùng võ lực trấn áp, nhưng Như Lai Phật Tổ chỉ hỏi một câu, “Các ngươi xác định vẫn muốn trấn áp dị số kia? Linh Sơn từ bỏ?” 3000 chư Phật á khẩu không trả lời được. Trước đó A Di Đà Phật trực tiếp động thủ mà còn không thể làm thịt Sở Hạo, ngược lại dẫn đến Long tộc thí Phật. Sở Hạo tuy không mạnh, nhưng mệnh cách của hắn rất cứng, lại thêm làm việc không một kẽ hở, đến giờ cũng không bắt được chút nhược điểm nào. Nếu bây giờ vẫn muốn dùng võ lực trấn áp, thực sự Tây Thiên không cần nữa. Cho nên, rất nhanh, 3000 chư Phật liền chế định sách lược, dùng tiền chuộc người! Đúng vậy, chính là kinh nghiệm như thế. Lúc đầu những chuyện tốn công vô ích mà còn tương đương đưa đồ ăn cho người ta đánh như vậy, 3000 chư Phật đều muốn để thằng ngốc Bạch Liên Đồng tử kia đi. Dù sao, chuyện này hẳn là chỉ có trẻ con mới thích, thậm chí có khi còn chẳng vớt được người. Như Lai Phật Tổ cũng có kinh nghiệm, chỉ có thể tận lực vớt người về thôi. Nhưng từ khi lần trước xung phong nhận việc xuống giới trừ ma, Bạch Liên Đồng tử trừ lấy trừ lấy lại trừ mất cả bản thân. Đến giờ vẫn chưa tìm thấy, phía trên Chuẩn Đề Thánh Nhân cũng gấp. Bởi vì trước mắt không có kẻ chết thay, mà Quan Âm Bồ tát cũng đang sờ cá tìm kiếm Bạch Liên Đồng tử, giả bộ bận, cho nên hàng tam thế minh vương không có bối cảnh liền bị đẩy ra làm đồ ăn. Hàng tam thế minh vương từng thật sự để lại bóng ma tâm lý tại Đại Đường khi tiến công Thiên Trúc Phật Quốc. Hiện tại hàng tam thế minh vương đứng trước mặt Sở Hạo, cũng chỉ cảm thấy trong lòng run sợ! Sở Hạo chỉ liếc mắt nhìn hắn, hàng tam thế minh vương đã cảm thấy sợ hãi, hận không thể giờ lập tức trốn về Tây Thiên. Nhưng không còn cách nào, trách nhiệm trên vai, hắn vẫn lấy hết can đảm hô: “Ngục thần các hạ, hắn phạm tội gì, chúng ta có thể thương lượng một chút, coi như giết người phóng hỏa, cũng có thể được cứu rỗi.” “Đương nhiên, ta không phải muốn nói chuyện Bạch Lao, Như Lai Phật Tổ biết các hạ hiện tại cần pháp bảo, đặc lệnh ta mang đến ba kiện Hậu Thiên Chí Bảo!” “Linh Cát Bồ tát hắn là phụng mệnh làm việc, cũng không ác ý, cầu các hạ tha cho người!” Sở Hạo quay đầu, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh: “Linh Cát Bồ tát cùng yêu quái bắt cóc ta, còn muốn giết ta, vấn đề này các ngươi Tây Thiên phải gánh vác sao?” Hàng tam thế minh vương sửng sốt 3 giây, bỗng chắp tay với Linh Cát Bồ tát: “Tráng sĩ tạm biệt!” “Cáo từ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận