Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1590 La Sát: Tiên Quân, đêm nay ánh trăng thật đẹp

Chương 1590 La sát: Tiên Quân, đêm nay ánh trăng thật đẹp.
Không nói Linh Cát Bồ Tát quyết định đi con đường nào, giờ phút này Sở Hạo cùng nhóm người Tây Du bắt đầu tiến về Hỏa Diệm Sơn.
Bất quá, lần này Sở Hạo lại vô cùng chủ động, vậy mà không có đưa gió đan cho mọi người.
Tôn Ngộ Không cũng có chút nghi hoặc, "Huynh đệ, có phải ngươi có tính toán gì không?"
Sở Hạo nắm chắc gió đan trong tay, cười nói, "Ta thấy La Sát công chúa kia đối với các ngươi tựa hồ cũng không đặc biệt chào đón, ta nếu thân là giám sát người Tây Du, cũng không đành lòng nhìn các ngươi nhiều lần gặp trắc trở như vậy. Cho nên vẫn là để ta giúp các ngươi đi."
Tôn Ngộ Không trợn to mắt, vội nói: "Không thể nào, ngục thần huynh đệ ngươi trăm công ngàn việc, sao có thể làm những việc nặng này chứ? Đây đều là do mấy người Tây Thiên không biết xấu hổ an bài thôi mà, bận rộn hơn cũng nên để bọn họ bận rộn mới đúng."
Đế Thính đang nghe lén trên trời xạm mặt lại, ngươi thanh cao, ngươi không tầm thường, ngươi bây giờ có thể mắng ta sao?
Bất quá, Đế Thính cũng không có quá nhiều ý kiến về việc Sở Hạo tham gia sự tình Tây Du.
Thứ nhất, là không thể nào ngăn cản được, dù sao thực lực Sở Hạo cường đại như vậy, Đế Thính đã từng bị đánh, cũng không chỉ là một chút.
Thứ hai, Sở Hạo nguyện ý tự mình chui đầu vào lưới, thì Đế Thính còn mong gì hơn!
Về việc để Sở Hạo độ kiếp làm nhóm người Tây Du thiếu đi kiếp nạn, ừm… dù sao cũng đâu chỉ thiếu một chút kiếp nạn như vậy, chỉ cần có thể an bài Sở Hạo xong xuôi, về sau muốn bao nhiêu kiếp nạn cũng có thể bổ sung.
Hiện tại Tây Thiên chỉ mong muốn Sở Hạo ngoan ngoãn bước vào cái vòng phục kích kia.
Đế Thính luôn cảnh giác Sở Hạo, sợ Sở Hạo phát giác ra sớm, cho nên Đế Thính vẫn luôn dùng dị thú vô thượng thiên phú để nghe lén,
Nhưng hiện tại xem ra, cũng không tìm thấy vết tích có người nào tiết lộ tin tức cho Sở Hạo, cũng không có thấy manh mối Sở Hạo có phản ứng gì.
Cho nên, Đế Thính nghĩ mình cứ lấy bất biến ứng vạn biến là được rồi!
Không nên đánh rắn động cỏ, tất cả chỉ chờ Sở Hạo không một chút phòng bị bước vào nơi mai phục đó!
Hừ hừ!
Khi đó, chính là lúc ta báo thù rửa hận!
Trong mắt Đế Thính hiện lên vẻ oán độc, vẻ mặt đầy âm lãnh,
Từ khi Sở Hạo ở Khăng Khít Luyện Ngục hành hung Đế Thính, lại để cho Ma tộc xông nát Khăng Khít Luyện Ngục, thậm chí ngay cả Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng bị đặt ở Địa Ngục tầng 18 phía dưới, Đế Thính chỉ cảm thấy mình nhẫn hết khuất nhục!
Bất quá, rất nhanh, rất nhanh liền có thể báo thù, trong lòng Đế Thính vui sướng khôn cùng!
Hắn nhìn Sở Hạo dẫn người dùng thần thông lập tức đến dưới chân Hỏa Diệm Sơn, Đế Thính cũng không có ý kiến gì, mặc dù trước đó có nói không được dùng thần thông trong Tây Du,
Nhưng chỉ cần là Sở Hạo, thì có gì là không thể?
Dù sao là tự chui đầu vào lưới, đến sớm một chút cũng có thể giảm bớt chuyện ngoài ý muốn.......
Lại nói Sở Hạo dẫn theo nhóm người Tây Du, trực tiếp quay lại Thúy Vân Sơn, trong nháy mắt đã tới.
Sở Hạo khẽ gật đầu, Tôn Ngộ Không xông lên tại chỗ, cầm gậy sắt đánh vào cửa động hô: “Mở cửa, mở cửa! Lão Tôn đến mượn quạt dùng!”
Hoảng đến nha hoàn trong môn vội vàng bẩm báo với La Sát công chúa: “Nãi nãi, lại có người đến mượn quạt!”
La Sát nghe vậy, nhíu mày, nói: “Con khỉ ngang ngược này thật là có bản lĩnh! Bảo bối quạt của ta quạt người đi tám mươi bốn ngàn dặm mới dừng, sao hắn mới thổi đi đã trở lại vậy? Lần này ta phải quạt hắn liền mấy cái, cho hắn không tìm được đường về!”
La Sát Nữ lúc này hung thần ác sát, mang theo song kiếm, liền đằng đằng sát khí muốn đi ra ngoài.
“Đúng rồi, Tiên Quân cũng tới!” nha hoàn nhắc nhở.
La Sát Nữ dậm chân, bỗng nhiên xoay người lại, ho nhẹ hai tiếng, vứt song kiếm, sau đó có chút khẩn trương soi gương trang điểm, có chút co quắp hỏi: “Ta trang có bị đậm không? Trước đó ta có bị Tiên Quân thấy dáng vẻ quyết tâm đi? Không được, nếu để Tiên Quân thấy ta bộ dạng lúc nãy, vậy thì không xong.”
Trong mắt nha hoàn thoáng hiện lên vẻ cô đơn, bất quá lại giấu rất kỹ, chỉ cười nói: “Nãi nãi trang điểm rất đẹp, vừa rồi Tiên Quân cùng Quan Âm Bồ Tát đi nói chuyện, chắc không thấy nãi nãi.”
La Sát Nữ lúc này mới hơi dịu lại, tay ngọc nhỏ dài khẽ đưa vạt áo, nện bước dáng đi đại gia khuê tú như bút lông, trang nhã bước ra khỏi động.
Nàng lại một lần nữa gặp được Tiên Quân mà mình hằng mong nhớ.
Vẫn là cảnh tượng đó, vẫn là vị công tử tuấn mỹ đó, bất quá khác biệt chính là, người công tử đó không còn tắm mình trong ánh nắng chói chang, mà là trong ánh trăng lạnh lẽo.
La Sát Nữ nhìn mà ngây người.
Nàng trước đó chỉ cho là, Tiên Quân tắm mình trong ánh nắng đã là cảnh đẹp bậc nhất đương thời,
Nhưng khi nhìn thấy Tiên Quân tắm mình trong ánh trăng thanh lạnh, nàng mới biết, thì ra, dưới ánh trăng mới là bản thể của Tiên Quân.
Trong ánh trăng nhàn nhạt đó, Tiên Quân ngửa đầu nhìn mặt trăng, ngay cả Hạo Nguyệt cũng trở thành hạt gạo không chút nổi bật bên người Tiên Quân.
Nếu như trên thế giới này có tồn tại nào đẹp hơn Tiên Quân, thì đó chính là Tiên Quân tắm mình trong ánh trăng.
La Sát công chúa trang nhã thi lễ, ôn nhu nói: “Tiên Quân, thật đúng dịp, chúng ta lại gặp nhau, đêm nay trăng đẹp quá.”
Đường Tam Tạng ở bên cạnh, nhìn La Sát công chúa ôn nhu như nước, giọng nói không linh, cũng không khỏi hớn hở nói: “Công chúa, gió đêm nay cũng dịu dàng.”
Mặc dù bị đánh bay ra ngoài mấy vạn dặm, nhưng Đường Tam Tạng không hề trách cứ La Sát công chúa, chỉ cần nàng có thể tha thứ cho mình, có thể vì thương sinh mà đưa ra chiếc quạt,
Nếu như cái gì cũng không làm được… thì… nhìn mình nhiều thêm một chút cũng được rồi.
Một bên Tôn Ngộ Không lại vô cùng không hiểu phong tình, chỉ vào La Sát công chúa, hô lớn: “La Sát Nữ, đừng có đặt cái điệu bộ đấy nữa, mau đưa quạt ra đây, lão Tôn nay muốn bảo đảm Đường Tam Tạng Tây Du, đợi Đường Tăng qua núi, sẽ trả lại cho ngươi. Ta là quân tử chí thành, không phải tiểu nhân mượn đồ không trả.”
La Sát công chúa vốn trang nhã tú khí rõ ràng giật mình, nàng cực kỳ muốn chỉ vào Tôn Ngộ Không giận mắng: Lão nương cầm kiếm đâm chết ngươi!
Nhưng nàng không muốn thất thố trước mặt Tiên Quân, chỉ là tiếp tục ngắm trăng thanh lạnh cùng Tiên Quân tuấn mỹ, ôn nhu nói: “Tiên Quân, gió trăng đêm nay đẹp quá, đêm dài đằng đẵng, cần có chút dự định thì hơn.”
La Sát công chúa chỉ hận không thể trói Sở Hạo vào trong động phủ, nếu không phải đánh không lại, hiện tại Sở Hạo đã bị La Sát công chúa cho vào túi mang đi, nàng còn đâu hơi sức diễn bộ văn nghệ này?
Sở Hạo nhất thời không biết trả lời ra sao, dứt khoát giả vờ ngây ngốc, tiếp tục nhìn Hạo Nguyệt trên trời, dù sao Đường Tam Tạng bọn người sẽ nói rõ mục đích đến.
Trư Bát Giới ở bên cạnh nhìn cảnh này, chỉ nhún vai, “Ta lão Trư đã bảo rồi, trăng đẹp như vậy, hợp đàm trà, vừa hay bên kia có dưa hấu, đi, đàm trà đi?”
La Sát công chúa cũng không nhịn được nữa, ta vất vả lắm mới ôn nhu văn nghệ một lần, ngươi lại mở miệng mời ta đàm trà? Ta phải cho ngươi nhừ tử không hả?
“Đường Tam Tạng, các ngươi đáng ghét! Sao không biết thời thế thế này, đừng có phá hỏng chuyện tốt của ta!”
La Sát công chúa giận dữ mắng một tiếng, lập tức lấy quạt ra.
Trong lòng Đường Tam Tạng không gì sánh được tổn thương, người nói chuyện là Trư Bát Giới mà, sao lại nói ta chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận