Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 868: Không ai có thể đi ra ngoài (2)

“Kẻ này chính là dũng sĩ trong truyền thuyết, giết hắn!”
Việc đã đến nước này, dũng sĩ đã tìm tới cửa, cho dù biết đây là một đối thủ khó nhằn, đại trưởng lão cũng chỉ còn lại một con đường.
“Hắn chính là dũng sĩ trong truyền thuyết ư?”
“Nhìn có vẻ bình thường không có gì đặc biệt!”
“Sao ta lại cảm thấy thực lực của dũng sĩ này tương tự với ta nhỉ?”
“Các ngươi ai lên thử trước?”
Nhận được mệnh lệnh, mọi người nhìn chằm chằm Tô Mộ nhưng lại không có ai dám lên trước.
Đó chính là dũng sĩ ngay cả đại trưởng lão cũng không đánh lại, không ai muốn trở thành pháo hôi đầu tiên chịu chết.
“Các ngươi không lên, vậy đến lượt ta nhé!”
Thấy không có ai dám hành động, khoé miệng Tô Mộ cong lên, hắn vung tay lên.
“Ầm ầm ầm!”
Giây tiếp theo, dãy núi này vang lên tiếng rung động kịch liệt.
Mặt đất rạn nứt, từng cột lửa đột ngột mọc lên dưới mặt đất từ bốn phương tám hướng.
Ánh lửa rực rỡ lộng lẫy bắt mắt, khí thế toả ra từ cột lửa cũng cực kỳ khủng bố.
Ngay khi những cột lửa này xuất hiện, liệt diễm vô tận cũng thổi quét tất cả vật thể có thể thiêu đốt trong núi.
“Lực lượng hoả diễm thật khủng khiếp, thân thể cũng ta cũng bắt đầu bốc cháy!”
“Rốt cuộc đây là thứ gì? Lượng HP của ta đang điên cuồng giảm xuống!”
“Cứu ta với, lượng HP của ta sắp hết rồi!”
Những người cách cột lửa khá gần cũng bị hoả diễm tấn công đầu tiên.
Dưới công kích ma pháp khủng bố của Tô Mộ, người dưới Thần giai căn bản không thể ngăn cản.
Người trong dãy núi nhìn thì người đông thế mạnh, nhưng chỉ một kỹ năng đã không còn bao nhiêu người.
Mà lồng giam hỏa diễm này, hiển nhiên là món quà Tô Mộ chuẩn bị cho đại trưởng lão, vị Chân Thần có thể khống chế lực pháp tắc.
Hơn một trăm cột lửa hoàn toàn phong tỏa toàn bộ dãy núi.
Trong lồng giam hỏa diễm này, ngoài hắn ra, không có bất cứ một ai có thể sống sót đi ra ngoài.
Trong cung điện, cảm nhận được sức nóng truyền tới từ bên ngoài, đại trưởng lão tức giận nhìn chằm chằm Tô Mộ.
Hoả diễm đáng sợ đó đã biến cả cung điện thành một cái bếp lò.
Không chỉ hắn mà lượng HP của cả những người khác cũng không ngừng giảm xuống dưới sự bỏng cháy của ngọn lửa.
“Giết hắn!”
Đại trưởng lão biết tình hình không ổn, hắn hô to một tiếng rồi dẫn đầu tấn công.
Hai tay hắn cầm hai con dao găm dài, tốc độ như quỷ mị, chỉ trong chớp mắt đã đi đến phía sau Tô Mộ.
Hai thanh dao găm giao nhau xuất kích, hình thành một vết chém hình chữ X, đột nhiên chém vào sau cổ Tô Mộ.
Một đòn này không phải là công kích mạnh mà đơn giản chỉ là một lần thử.
Có tấm gương là đại trưởng lão, những người khác cũng bắt đầu tấn công.
Người được gọi tới cung điện này tất nhiên phải là người xuất sắc ở đây.
Công kích của mọi người cộng với nhau, mức sát thương tạo thành tuyệt đối không thể khinh thường.
Các loại sát thương hầu như đều tới trong cùng một lúc.
Thời gian để Tô Mộ phản ứng cực kỳ ít ỏi.
“Thánh Quang Phổ Chiếu!”
Tô Mộ không trốn tránh, một tia thánh quang dịu nhẹ bao phủ cả tòa cung điện.
So với sát thương những người đó tạo thành thì lượng HP thánh quang hồi phục còn nhiều hơn.
Không chỉ có thế, sát thương kèm theo của thánh quang cũng làm lượng HP của người trong cung điện đều giảm một đoạn.
“Là kỹ năng của lão già kia!”
“Ngay cả kỹ năng này hắn cũng truyền cho ngươi!”
Đại trưởng lão”ngâm mình” dưới thánh quang, biểu cảm trên mặt vô cùng tối tăm.
Đôi mắt đó càng lộ ra sự oán hận vô tận.
“Kẻ này không phải người bình thường, chỉ có dùng toàn lực, chúng ta mới có thể sống!”
Hắn cắn răng hét to một tiếng.
Giây tiếp theo, trên hai thanh dao găm hiện lên một luồng sáng màu đỏ tươi.
Những người khác cũng phản ứng lại.
Tới giờ phút này, không phải bọn họ chết thì là dũng sĩ tử vong.
“Không phải chỉ là dũng sĩ trong truyền thuyết thôi ư, chết đi!”
“Tên chó má, xuống địa ngục đi!”
“Đây là đòn tấn công mạnh nhất của ta, tiếp chiêu đi!”
Từng tiếng rống giận liên tục vang lên.
Trong mắt những người này, Tô Mộ hoàn toàn không giống một dũng sĩ mà giống một Ma Vương hơn.
Bọn họ dùng kỹ năng mạnh nhất của mình, muốn trực tiếp chém chết”Ma Vương” này.
“Ánh Sáng Thần Diệu!”
Tô Mộ không dám chủ quan, lại một tia thánh quang càng rực rỡ hơn xuất hiện.
Kỹ năng này có thể nói là kỹ năng loại phòng ngự mạnh nhất hiện giờ hắn có.
Dưới điểm trí lực và tinh thần khủng bố, dù là sát thương của hơn trăm kỹ năng cấp Thần cũng không làm được gì.
“Giải quyết cá nhỏ trước!”
Dưới thần quang, Tô Mộ đón đỡ tất cả công kích lại không hề rụng một sợi tóc.
Hai tia sáng màu đỏ bắn ra từ trong đôi mắt hắn.
Ánh sáng xẹt qua tất cả mọi người trong cung điện với tốc độ cực nhanh, cũng làm lượng HP của bọn họ điên cuồng giảm xuống với một trị số cố định.
“Nhanh chóng tránh khỏi ánh sáng màu đỏ đó!”
“Kỹ năng của các ngươi đâu? Cản lại luồng sáng đó nhanh lên!”
“Mẹ, ngươi đừng trốn ở sau lưng ta!”
Xạ tuyến tử vong bao phủ toàn trường, nhìn thanh HP cận kề với cái chết, tất cả mọi người loạn thành một nồi cám heo.
Lại bị dũng sĩ kia nhìn thêm một lần nữa thôi, bọn họ thật sự sẽ xong đời!
“Đừng rối loạn!”
“Rời khỏi nơi này trước đã!”
Đại trưởng lão thấy tình hình không đúng bèn vội vàng hét to.
Phạm vi trong cung điện nhỏ hẹp làm xạ tuyến tử vong có không gian phát huy, nhưng sau khi đi ra ngoài thì khác.
Trong dãy núi rộng lớn như vậy, đâu đâu cũng là chướng ngại vật.
“Đi!”
“Ta chạy trước!”
“Đợi ta đã!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận