Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 666: Thần có tồn tại?

Dáng vẻ kiêu ngạo của Tô Mộ làm vị lão tổ đó rất không hài lòng.
Vừa dứt lời, một thanh trường cung có hình dáng kỳ lạ đã xuất hiện trong tay hắn.
Một ngọn lửa cháy rực bao bọc lấy thân cung, ngay khoảnh khắc dây cung được kéo căng, một mũi tên Hỏa Diễm liền xuất hiện.
“Chết đi!”
“Phụt!”
Mũi tên phóng đi kèm thứ âm thanh lạnh giá xuyên thấu không khí.
Một ngọn lửa bay về phía Tô Mộ với tốc độ cực nhanh.
Những lão tổ khác không cùng động thủ, tất cả đều lựa chọn đứng nhìn quan sát.
Mặc dù đòn này không phải là toàn bộ sức mạnh của vị lão tổ đó, nhưng cũng không thể xem thường.
Rất thích hợp để thăm dò đối phương.
Tô Mộ đứng giữa không trung, hoàn toàn không quan tâm tới mũi tên đó.
Mũi tên Hỏa Diễm như lốc xoáy bắn trúng vào người Tô Mộ.
Trong giây tiếp theo, ngọn lửa hừng hực đột nhiên biến mất, mũi tên đó cũng mất hết động năng, rơi xuống đất.
“Đây!”
Sắc mặt vị lão tổ cầm cung Hoả Diễm thay đổi hoàn toàn, hai mắt mở to như chuông đồng.
Bọn họ nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Kẻ thổ dân trên không trung không hề sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để chặn sức tấn công của mũi tên.
Điều này không tổn thương chân chính!
“Ta không tin!”
Trường cung Hỏa Diễm lại lần nữa bùng lên ngọn lửa mãnh liệt.
Cơ thể của vị lão tổ đó cũng bị bao bọc trong một ngọn lửa.
Lão tổ không vội phát động tấn công, ánh mắt khóa chặt hình bóng trên không trung.
Thấy vậy, những lão tổ khác bày sẵn thế trận chờ tấn công, không hẹn mà cùng ngầm vây chặt Tô Mộ ở giữa.
Tô Mộ không có bất cứ hành động nào, chỉ lẳng lặng quan sát.
Vị lão tổ bên dưới mặc dù là một cung tiễn thủ, nhưng sức tấn công của mũi tên lại mang sát thương của lửa.
Với cơ thể thần có khả năng miễn dịch ma pháp cực cao này thì đòn tấn công như vậy chẳng khác gì vô ích.
Về điểm này, vị lão tổ đó hiển nhiên không hề biết.
Lão nhìn Tô Mộ đang bất động, đôi mắt hắn tràn đầy sát ý lạnh thấu xương.
“Cút xuống đây cho ta!”
Tiếng gầm thét giận dữ vang tận mây xanh, những ngọn lửa khổng lồ xông thẳng lên tận trời.
Uy lực của mũi tên này dường như muốn xé toạc tầng mây.
Một đám lão tổ người sống lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm tình hình trên không trung.
Xuất hiện cảnh tượng không một ai có thể ngờ.
Dù cho mũi tên này mạnh hơn nhiều so với mũi tên vừa nãy, thì kết quả vẫn hoàn toàn giống nhau.
Ngọn lửa vừa xẹt qua thân thể Tô Mộ liền tiêu tan, mũi tên đó thậm chí không để lại một tí dấu vết nào trên áo bào lộng lẫy.
“Làm sao có thể như vậy?”
Tiếng gào thét không thể tin được đó có hơi khàn khàn.
Vị lão tổ đó nhìn cung Hỏa Diễm trong tay, lại nhìn Tô Mộ trên không trung, vô thức dụi dụi mắt.
Đòn mạnh nhất cũng không làm gì được tên thổ dân đó, đây chắc chắn là một cơn ác mộng!
“Chỉ vậy à?”
Tô Mộ cười khinh thường, chế nhạo không chút khách khí.
Bản lĩnh của mười tám vị lão tổ người sống lại còn không bằng vị Nghị Trưởng đại nhân kìa!
“Anh bạn, tất cả chỉ là hiểu lầm, xin hãy bình tĩnh!”
Dường như cảm thấy có gì đó không ổn, Mặc Quần vội vàng mở miệng nói.
“Chúng ta mời ngươi đến đây, là vì có một chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Có một câu nói gọi là “mềm nắn rắn buông”.
Đám lão tổ người sống lại này đã thể hiện sâu sắc “đức tính tốt đẹp” này.
“Không sai, chúng ta không muốn làm kẻ địch với ngươi, chuyện lúc trước tất cả đều là hiểu lầm!”
Một người khác cũng nói theo.
Nghe những lời này, Tô Mộ không khỏi tặc lưỡi.
Nếu vừa rồi mình bị trọng thương bởi mũi tên kia, đám người phía dưới chắc chắn đã cùng xông lên tấn công rồi.
“Đây là nơi nào?”
Tô Mộ không vội trở mặt, bèn hỏi.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, mình sớm đã quan sát dãy núi này một lượt.
Trong ấn tượng của mình thì không có nơi nào tương tự như vậy trong thế giới hiện thực.
“Nơi đây chính là thế giới vị diện.” Mặc Quần đáp.
“Thế giới vị diện?”
Tô Mộ cau mày.
Cái tên này nghe khá hay đấy chứ!
“Không sai!” Mặc Quần cười cười vuốt bộ râu dài của mình.
“Sau khi kết thúc trận đại chiến giữa các vị thần lần trước, không ít thế giới đã bị đánh tan, một vài thế giới còn sót lại được gọi là vị diện.”
“Trong những thế giới vị diện này, không chỉ có vô số cường giả, còn tồn tại cả thần nữa!”
Nhìn thì như Mặc Quần đang giải thích, nhưng trong giọng điệu của hắn lại mơ hồ có sự đe dọa.
Vị lão tổ này rõ ràng là muốn dùng danh hiệu “Thần” để gây áp lực cho Tô Mộ.
Nhưng ngay sau giây hắn nói xong, Tô Mộ đã lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Thật không ngờ nơi đây lại tồn tại thần!
Loại cảm giác này rất khó hình dung.
Giống như vốn cho là một phó bản nhỏ, kết quả lại có một đại BOSS siêu cấp lớn vậy.
Thần?
Thứ mà hắn đang đánh chính là thần.
“Thần ở đâu? Mau đưa ta đi nhìn xem!”
Lời nói của Tô Mộ khiến cho một đám lão tổ người sống lại á khẩu không trả lời được.
Những lời này hoàn toàn có thể dùng đại nghịch bất đạo để hình dung!
Sự tồn tại của thần chẳng lẽ lại là thứ mà phàm nhân có thể do thám?
Ánh mắt không ít lão tổ nhìn về phía Tô Mộ đều có thêm vài phần khinh bỉ.
Thực lực có mạnh hơn nữa thì thế nào?
Còn không phải là một tên thổ dân vô tri sao?
Mặc Quần lộ nét mặt tươi cười, lên tiếng hồi đáp: “vị diện này tồn tại một vài cấm địa, nơi đó chính là chỗ ở của thần.”
“Nếu các hạ muốn tìm hiểu đến cùng, chúng ta có thể hỗ trợ ngươi.”
Những người khác nghe vậy, ánh mắt đều sáng ngời lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận