Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 787: Tòa tháp cao bị bóng tối bao phủ (2)

Lúc này, cuộc đối kháng giữa pháp tắc và bàn tay to màu đen cũng đi vào hồi kết rồi.
Bàn tay to màu đen thảm bại, vật chất màu đen còn sót lại toàn bộ rút về trên tháp.
“Nơi này e là không lên được rồi.”
“Chắc hẳn là còn có lối vào khác.”
“Hoặc là phải đợi khi ta có thể chống chọi với những vật chất màu đen kia mới có thể đi con đường này.”
Tô Mộ nhìn tòa tháp cao, không cam lòng.
“y da, vẫn là nên rút lui trước đi!”
Sau một hồi, hắn thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Lần này mặc dù không thành công lên được tháp, nhưng thu hoạch cũng không phải là nhỏ.
“Ta còn phải trở nên mạnh hơn nữa. Trước mắt chỉ có thể tiếp tục tiến sâu vào mảnh đất màu đen kia thôi.”
“Tính toán thời gian thì ngày sống lại cũng sắp đến rồi nhỉ? Không biết thế giới hiện thực sẽ xảy ra biến hóa thế nào.”
Trên đường trở về, Tô Mộ lên kế hoạch cho dự định tiếp theo.
Sau khi biết được càng nhiều đối thủ đáng sợ tồn tại.
Trọng trách trên vai của mình cũng trở nên nặng nề hơn!

Thế giới hiện thực.
Trong khu rừng kia.
“Tên khốn khiếp đáng ghét!”
Thiên Lâm phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ.
“Những người sống lại kia đều là phế vật, phế vật thật sự!”
Hắn nhìn Thần Thụ Thụ đang trưởng thành, sắc mặt vô cùng u ám.
Cuộc chiến đấu giữa người chơi và người sống lại đã phân định thắng bại.
Vì thế hắn không có cơ hội đục nước béo cò.
Nếu như lúc này hắn ra tay với người chơi khác, thậm chí sẽ bị xem là những người sống lại kia.
Đối mặt với người chơi có thực lực tăng vọt, lại chiếm ưu thế về nhân số, Thiên Lâm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Liên tục hành động mấy lần, có người đã nhìn chằm chằm chúng ta rồi.”
Lại một giọng nói vang lên, ngữ điệu trầm trọng.
“Thần Thụ đang ở thời kỳ quan trọng, nhất định phải đảm bảo đủ chất dinh dưỡng.” Thiên Lâm cắn răng nói.
“Nhưng bây giờ tiếp tục hành động, lỡ như bị phát hiện thì e rằng nơi này cũng không giữ được.”
“Thực lực của đám người chơi kia càng lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta.” Thiên Bằng thấp thỏm trả lời.
Nghe thấy lời này, Thiên Lâm rơi vào im lặng.
Sau một hồi, hắn nắm chặt nắm đấm, hình như đã đưa ra một quyết định nào đó.
“Chuyện đến nước này chỉ có thể di chuyển sự chú ý của những người chơi kia thôi.”
“Nói với bọn họ về vùng đất Thần tộc ở nơi sâu trong núi Côn Luân.”
“Chỉ cần bọn họ đến đó, phiền phức sẽ biến mất!”
Thế giới hiện thực.
Sau khi Tô Mộ trở lại Hoa Đô, hắn lại chạy về phía Ma Đô.
Sau khi phát hiện ra sự tồn tại của những chất lỏng màu đen đó, hắn quyết định báo chuyện này cho nhóm người Long Phi.
Không bao lâu sau, Ma Đô quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Tô Mộ.
Các người chơi di chuyển đến đây cũng làm thành phố này khôi phục sự phồn hoa của ngày xưa.
“Không có ở đây à?”
Tô Mộ dùng Đôi Mắt Thần Thị tìm kiếm một lúc vẫn chưa nhìn thấy tung tích của nhóm người Long Phi.
Hiển nhiên vị Long đội trưởng này đã dẫn đội đi tới những thành phố gần đây dọn dẹp đám người sống lại đó.
“Nhìn kìa, có người đang bay trên không trung!”
“Cái gì mà người bay trên không trung, đó là Tô Pháp Thần!”
“Má ơi, Tô Pháp Thần? Vậy mà ta lại được nhìn thấy người thật.”
“Tô Thần đẹp trai thật ấy! Nếu có thể gả cho hắn thì không còn gì bằng.”
Tôi không ẩn nấp, đôi cánh hỏa diễm nổi bật ấy nhanh chóng bị người chơi ở Ma Đô phát hiện ra.
Cho dù có không ít người đã từng được gặp Pháp Thần nổi tiếng thì giờ phút này vẫn cực kỳ phấn khích.
“Có ai biết Long đội trưởng đi đâu không?”
Nghe tiếng gọi rung trời bên dưới, Tô Mộ hô to hỏi.
“Wow, Tô Pháp Thần nói chuyện với ta này, hạnh phúc quá đi!”
“Đừng có mà nằm mơ, Tô Pháp Thần đang nói chuyện với ngươi á? Rõ ràng là đang nói chuyện với ta!”
“Long đội trưởng dẫn người tới thành phố SZ chi viện rồi!”
“Pháp Thần, có phải sau này chúng ta sẽ không bao giờ phải sợ đám người sống lại đó nữa không?”
Vô số giọng nói vang lên.
Trên đường phố xuất hiện biển người tấp nập.
Người chơi không đếm được ngẩng đầu nhìn Tô Mộ, biểu cảm thành kính giống như đang nhìn chăm chú vào một vị Thần!
Thậm chí còn có người trực tiếp quỳ lạy.
“Tô Thần phù hộ ta giết quái có thể rơi ra một trang bị cực phẩm!”
“Tô Thần ban phúc, cho ta rơi một quyển kỹ năng cấp S đi!”
“Tô Thần, xin ban cho ta một cô vợ đi!”
Bọn họ lẩm bẩm trong miệng, Tô Mộ nghe mà không biết nên nói gì.
“Có câu nói cầu người không bằng cầu mình, có phải ta cũng nên bái mình không?” Tô Mộ lẩm bẩm một câu rồi bay về phía thành phố SZ.
Muôn người trong thành Ma Đô đều đổ xô ra đường, biển người tấp nập.
Trên đường phố người người chen chúc, một đám người đuổi theo hướng Tô Mộ bay đi.
Trên mặt mọi người đều viết hai chữ to.
Cuồng nhiệt!
Đây là mặt mũi của Tô Pháp Thần!
Tô Mộ yên lặng bay ra khỏi thành Ma Đô trong tiếng hoan hô của hàng triệu người chơi.
Không bao lâu sau, hắn đi tới không trung thành phố SZ.
Thành phố này cũng có một lượng lớn người chơi.
Không ít người đều đang tiến hành chém giết ma vật.
Tô Mộ tìm kiếm một lúc rồi phát hiện ra tung tích của Long Phi.
Dựa vào thực lực mạnh mẽ, Long Phi đang dẫn người rửa sạch ma vật cao giai ở trung tâm thành phố.
Trong đó còn có mấy con BOSS mạnh.
Tô Mộ vừa suy nghĩ, hắn đã trực tiếp Chớp Nhoáng đi tới bầu trời trung tâm thành phố.
Một người đột nhiên xuất hiện làm nhóm người Long Phi khiếp sợ
“Tô Pháp Thần?”
“Sao ngươi lại tới đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận