Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 503: Người sống lại quấy rối trị an.

Tô Mộ đưa mắt nhìn bọn họ bị dẫn đến ngục giam, khóe miệng nhếch lên.
Những người sống lại này sẽ thật lòng muốn chung sống hòa thuận với mình ư?
Thật sự xem mình là một thằng ngốc sao?
“Ta sẽ chờ các ngươi đến báo thù đấy!”
Tô Mộ khẽ lẩm bẩm một câu, dự định của hắn khi chọc giận bọn họ chính là như thế.
Tốt nhất là những người này cùng nhau ra tay, tới tìm mình gây rắc rối.
Như vậy cũng đỡ công mình phải đi tìm từng người một.
“Tới cửa hàng vật phẩm ma pháp lớn nhất xem thử nào.”
“Quyền trượng Pháp Thần còn có ba chú ngữ trống này!”
Tô Mộ đặt tiết mục xen giữa này sang một bên, sải bước đi vào trong một cửa hàng bảo thạch.
“Lấy những vật phẩm ma pháp tốt nhất ở nơi này của các ngươi ra cho ta, ta có một triệu đồng vàng đang chờ dùng đây!”
Sau khi bước vào, Tô Mộ tỏ ra một điệu bộ tiền nhiều như nước.
“Nhà thám hiểm tôn kính, xin mời lên lầu!” Người phục vụ mỹ nữ trong tiệm lập tức đón chào với khuôn mặt tươi cười.
Nhìn huy chương Tô Mộ đeo trên người, người phục vụ trong cửa hàng nào dám nghi ngờ lời của hắn.
Đến phòng khách quý trên lầu, mấy người phục vụ mỹ nữ bưng khay đi vào.
Trong những chiếc khay kia đặt toàn là bảo thạch ma pháp sáng lấp lánh.
Tô Mộ nhìn những món đồ tốt kia, đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu
Nếu trong kho tàng của Vương đô có huân chương của Thần mất đi ánh sáng, vậy thì nơi này có không nhỉ?
“Ở đây các ngươi có tinh thể tương tự không?” Tô Mộ lấy một mảnh huân chương của Thần ra dò hỏi.
“Chưa từng thấy!”
Người phục vụ cẩn thận quan sát một hồi rồi lắc đầu nói.
“Giống cũng được, mang lên cho ta xem thử.”
Tô Mộ vừa mở miệng vừa lấy ra một đống đồng vàng.
Muốn khiến những NPC này làm việc thì không thể không cho đồng vàng.
“Ta sẽ đi đến kho hàng tìm thử xem!”
Đúng như dự đoán, sau khi cầm lấy đồng vàng, bọn người phục vụ lập tức bộn rộn làm việc.
Tô Mộ cũng không gấp gáp.
Những NPC bình thường này hiển nhiên là không nhận ra được huân chương của Thần.
Mình cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Hắn nhìn về phía mấy món vật phẩm ma pháp trong khay mà mỹ nữ bưng tới.
Trong đó có mấy viên thủy tinh ma pháp, thoạt nhìn vô cùng không tệ.
Nhưng nhìn qua niêm yết giá trên khay, Tô Mộ theo bản năng nắm chặt miệng túi tiền.
Giá cả của những thứ vật phẩm ma pháp quý giá này thật là cái này cao hơn cái khác!
Mặc dù mình có một triệu đồng vàng cũng không có cách nào mua toàn bộ những thứ này.
“Ta nghèo quá đi!”
Tô Mộ không nhịn được chửi bới một câu trong lòng.

Đại lao Vương đô.
Nơi này trước giờ đều rất vắng vẻ.
Nhưng hôm nay lại náo nhiệt hẳn lên.
Trên trăm người chơi bị giam trong đại lao.
Hơi quấy rối trị an của Vương đô một chút đủ để bọn họ bị giam trong thời gian cả một ngày.
“Đều yên lặng chút đi, ngày mai vào giờ này sẽ thả các ngươi ra!”
Đội trưởng thủ vệ để lại một câu, không thèm quay đầu.
Một đám người sống lại bị giam trong nhà lao, đó phải gọi là chật chội.
“Phải nghĩ cách xử hắn!” Không biết là ai hô lên một câu.
“Không sai, tập hợp sức mạnh của nhiều người chúng ta như thế nhất định đủ để xử lý hắn!”
“Cơn tức này lão tử nhất định phải trút ra, không chết không thôi!”
“Không chỉ phải giết hắn mà còn phải khiến hắn chết một cách rất khó coi!”
“Đúng vậy, không thể dễ dãi với hắn!”
Những người khác cũng kêu lên theo, sát khí ngất trời.
“Đưa viên đá này cho ta xem!”
Trong cửa hàng, Tô Mộ mở miệng nói với một mỹ nữ.
Mỹ nữ đang bưng cái khay, bước đến một cách nhanh chóng.
Tô Mộ hoàn toàn không có ý định chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mỹ nữ, cầm viên tinh thạch ma pháp lên.
“Có một năng lượng ma pháp rất mạnh.”
“Nếu gán cho Quyền trượng Pháp Thần, không biết nó sẽ là loại chú ngữ gì nữa.”
Tô Mộ lấy Quyền trượng Pháp Thần của hắn ra.
Cũng không quan tâm những NPC này nghĩ cái gì, hắn đã trực tiếp thử nó.
‘Có phải gán cho chú ngữ không? Các thuộc tính gán chú ngữ là: công kích ma pháp + 30%, ma pháp xuyên thấu + 5%.’
“Không tồi đấy!”
Đây là một chú ngữ song thuộc tính.
Cả hai thuộc tính đều được xem là cực phẩm của Pháp Thần.
Điều quan trọng nhất là, chú ngữ này sẽ không thay thế được chú ngữ công kích ma pháp trước đó.
“Tinh thạch ma pháp này, có thể bán rẻ hơn được không?”
Tô Mộ không chọn mua nó, và đặt đá ma pháp lại chỗ cũ.
Nếu đã trực tiếp dùng rồi, thì phải mua nó với giá gốc.
“Ta giảm giá cho ngươi nhiều nhất là 20%!” Mỹ nữ mỉm cười.
Giá ghi trên khay là 3 triệu đồng vàng, nếu như chiết khấu 20% thì còn 2,4 triệu.
“Được!”
Do dự một lúc, Tô Mộ đã quyết định mua viên bảo thạch này.
Sau đó, hắn lại lấy những viên bảo thạch khác và thử xem hiệu quả của chú ngữ.
Giá thành thì đắt, thăng cấp trực tiếp kém hơn nhiều so với viên ở trong tay.
Tô Mộ cũng không định mua.
“Quý khách thân mến, tất cả các loại tinh thể tương tự trong kho đều đã ở đây!”
Ngay lúc này, tên nhân viên trước đó cầm một rương tinh thể quay trở lại.
Tất cả những thứ bên trong đều là tinh thể trong suốt, và có rất nhiều thứ trông rất giống với huân chương của Thần.
“Để ta xem!”
Tô Mộ tỏ ra thái độ thản nhiên, chậm rãi đi tới.
Trong nháy mắt liếc nhìn cả cái rương, Tô Mộ cau mày lại.
Trong đây không có thứ mà ta cần.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Tô Mộ hỏi tên nhân viên.
“Đây là tất cả những gì có trong cửa hàng.” Tên nhân viên đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận