Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 573: Hạ gục một cung tiễn thủ chỉ trong chớp mắt?

Sau khi ăn no, Tô Mộ ngồi trên bờ cát thưởng thức cảnh biển.
Một ngày nào đó, mình cũng phải tìm một hải đảo thể nghiệm cái gì gọi là sống sót trên hoang đảo mới được.
“Grừ!”
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Tử Long vẫy hai cánh chui vào trong biển.
Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy biển nên không nhịn được.
“Ngươi đi chơi đi, ta nghỉ ngơi một lát!”
Nếu ở trong trò chơi thì Tô Mộ không yên tâm về Tử Long lắm, nhưng trong thế giới hiện thực thì cũng kệ nó.
“Thời gian tiếp theo phải tìm cách tăng cấp cho Tử Long nữa.”
Tô Mộ ngáp một cái rồi treo một chiếc võng lên.
Hắn nhàn nhã nằm lên bên trên, cơn gió biển nhẹ nhàng thổi qua, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.

“Nắm chặt thời gian, tốc độ hành động phải nhanh, không được khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý!”
So với Tô Mộ đang nhàn nhã ở bên kia thì không khí trong thành phố Hoa Đô phải nói là giương cung bạt kiếm.
Rất nhiều người sống lại đang hành động có trật tự.
Mỗi một thời gian, sẽ có mấy đội người tới một địa điểm tập kết từ những phương hướng khác nhau của thành phố.
Sân vận động Tổ Ong!
Sân vận động rộng nhất Hoa Đô này đã từng là kiến trúc nổi bật trong thành phố.
Trong sân vận động này, cất chứa một trăm nghìn người cũng không có vấn đề gì.
Vì sợ bị Hiên Viên phát hiện nên tốc độ tiến lên của những đội người này chẳng những nhanh mà còn rất bí ẩn.
“Tình hình bên phía Hiên Viên thế nào rồi?”
Nam Cung Nghĩa Văn tới sân vận động trước để toạ trấn ở đây.
Hắn cũng không tin tưởng Long Phi trăm phần trăm.
Ngoài Minh Cung, hắn còn sắp xếp vài trinh sát giám sát hướng đi của Hiên Viên.
“Bên đó không có hành động gì, Hiên Viên không có dấu hiệu ra khỏi thành.”
Cách mỗi tiếng đều sẽ có trinh sát tới báo cáo.
“Ta biết rồi!”
Nam Cung Nghĩa Văn khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị.
Một viên thuỷ tinh của Thần xuất hiện trong tay hắn, đưa hắn vào trong game.
“Tích! Tích! Tích!”
Tin nhắn trò chuyện riêng không ngừng vang lên.
Sau khi mở ra, mấy tin nhắn nữa lại liên tục gửi tới.
“Bên kia các ngươi đã sắp xếp thế nào rồi?”
“Bên ta đã giữ chân Hiên Viên, chỉ cần ngươi nói thời gian, ta sẽ dẫn hắn chui vào mai phục của các ngươi.”
“Đương nhiên, những chuyện ngươi đồng ý với ta bắt buộc phải làm được!”
Là Long Phi gửi tới, giữa những dòng chữ lộ ra cảm giác cực kỳ căng thẳng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nuốt lời, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ngươi dám giở trò thì hôm nay, sẽ có rất nhiều người vì ngươi mới chết!”
Trên mặt Nam Cung Nghĩa Văn mang theo nụ cười lạnh nhạt trả lời tin nhắn.
“Ngươi có kế hoạch rồi à?” Tin nhắn của Long Phi nhanh chóng gửi tới.
“Buổi tối ngày hôm nay, nhân cơ hội đêm khuya tĩnh lặng, ngươi phải dẫn Hiên Viên tới sân vận động Tổ Ong.”
“Ta cho ngươi thời gian muộn nhất là trước mười hai giờ, nếu chúng ta không nhìn thấy Hiên Viên thì ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy.”
Gửi hai tin nhắn này đi, Nam Cung Nghĩa Văn lập tức rời khỏi trò chơi.
Đúng là sân vận động Tổ Ong rất lớn, nhưng nếu muốn ẩn nấp hơn mười nghìn người sống lại trong đó thì hắn còn cần tiến hành điều chỉnh.
Hơn nữa ẩn nấp cũng không phải là mấu chốt.
Mấu chốt là bọn họ làm thế nào để đối phó với Hiên Viên.
Người cung tiễn thủ sợ nhất đương nhiên là cận chiến.
Dưới bóng đêm bao phủ, không gian để nghề thích khách phát huy rất lớn.
“Chỉ cần Long Phi đưa Hiên Viên đến chỗ khán đài, cho dù hắn vào từ lối nào thì đều sẽ gặp phải sự tấn công của thích khách đầu tiên.
“Cho dù cấp bậc của hắn cao, thuộc tính mạnh, nhưng đối mặt với những kỹ năng khống chế kiểu gì cũng bị khống chế một lúc.”
Nam Cung Nghĩa Văn nhìn về phía khán đài trống rỗng.
Chỉ cần phân bố các nghề nghiệp hợp lý trên khán đài, đảm bảo bọn họ có thể sử dụng kỹ năng trong thời gian Hiên Viên bị khống chế, thì chắc chắn trận chiến này sẽ thắng lợi.
Bọn họ không phải là đám người chơi thổ dân kia!
Thân là người sống lại có thực lực mạnh mẽ, dùng kỹ năng mạnh nhất, dù không thể đánh ra hàng nghìn hàng vạn sát thương, nhưng tạo thành trăm điểm sát thương không quá đáng đúng không?
Nếu tính tổng lại thì chắc chắn cũng được hàng triệu sát thương.
Hạ gục một cung tiễn thủ trong chớp mắt không nói chơi!
“Chúng ta là vua hàng hải tự do!”
“Không có sóng gió nào có thể ngăn cản bước chân của chúng ta!”
Trên mặt biển rộng lớn, mấy chiếc thuyền đánh cá đi theo hình tam giác.
Trên chiếc thuyền đi đầu, Shin Ichiro đứng ở đầu thuyền nhìn mặt biển gợn sóng.
“Chờ ta lấy được bí bảo dưới đáy biển, ta sẽ phát động viễn chinh!”
Có lẽ là ở nước Hoa Anh không có đối thủ nên dã tâm của Shin Ichiro đã dần dần bành trướng.
Một quốc gia đảo nhỏ, dù là tài nguyên hay là đất đai đều thật sự quá cằn cỗi.
“Shin Ichiro các hạ, phía trước có phát hiện!”
Đúng lúc này, người phụ trách quan sát mặt biển vội vàng hô to.
“Để ta xem!”
Shin Ichiro nhướng mày, cướp lấy chiếc kính viễn vọng trong tay người đó.
“Đó là cái gì?”
Vị trí mặt biển phía xa có một con sinh vật đang chơi đùa.
Shin Ichiro điều chỉnh lại bội số phóng to của kính viễn vọng, đột nhiên há to miệng.
Hắn đã nhìn thấy rõ ngoại hình của con sinh vật đó.
Một con rồng!
Thân hình cao lớn, hai cánh hữu lực, da thịt lộ ra ánh sáng, mọi thứ đều làm Shin Ichiro chảy nước bọt.
Không có ai không muốn trở thành một kỵ sĩ rồng!
Shin Ichiro cũng vậy.
“Nếu có thể thuần phục con rồng này thì chắc chắn sẽ trở thành bá chủ của vùng biển này!”
Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận