Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 672: Đòi một ít quà không quá đáng chứ?

“Dám tự xưng là Pháp Thần trước mặt Lôi Thần của ta, chẳng qua chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi!”
Lôi Thần khinh thường nở nụ cười.
Trên mặt của hắn hiện lên mấy chữ to.
Trừ ta ra thì toàn là rác!

Tô Mộ cũng không biết mình đã bị một vị “thần” chú ý.
Trên bầu trời của tổ địa Mặc tộc, sự chú ý của hắn không ở trên bất kỳ một ai phía dưới.
“Quả nhiên có huân chương của Thần!”
“Còn là hai mảnh!”
Tô Mộ nhìn chằm chằm vào khoảng sân bên dưới, trong bụng nở hoa.
Trong phòng bố trí một trận pháp.
Hai mảnh huân chương của Thần chiếu rọi lẫn nhau, tản ra một luồng năng lượng mạnh mẽ.
“Ta hỏi ngươi đấy!”
Bên dưới, nhìn thấy Tô Mộ không có hơi phản ứng nào, Mặc Trung nâng âm lượng lên.
“Ngại quá!”
Tô Mộ nghe xong, cười ha ha.
“Ta muốn hỏi thử là huân chương của Thần trong căn phòng kia có thể cho ta không?”
Một câu hỏi thăm thoạt nhìn rất lễ phép, nhưng lại khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người hoảng sợ.
Nhất là lão già được những người khác xưng là lão tổ kia.
Trận pháp trong phòng chỉ có một cách dùng.
Kéo dài tính mạng!
Nếu không có hai mảnh vỡ huân chương của Thần kia thì hắn cũng sớm đã chết rồi.
Muốn có được sự hồi sinh thật sự, phương pháp duy nhất chính là đợi khi thế giới hiện thực hoàn toàn sống lại, thu được cơ hội thoát thai hoán cốt.
Tô Mộ muốn huân chương của Thần, đó chính là muốn mạng của hắn rồi!
“Giết hắn!”
Giọng điệu của lão già có phần nhẹ nhàng bay bổng.
Bất kể đứa trẻ trước mắt này là ai phái đến, chạm đến giới hạn của hắn thì những chuyện khác cũng không còn gì đáng nói nữa.
Những người khác không hẹn mà cùng phát động tấn công.
Trong miệng của vài người lẩm bẩm, quanh thân hiện lên từng cột nước.
Còn có mấy người nhảy dựng lên, trong tay đồng thời xuất hiện vũ khí.
“Các ngươi thật là nhiệt tình!”
Tô Mộ gãi gãi phía sau đầu.
Trong tình cảnh này, mình nhớ đến một câu nói.
Có bạn từ phương xa đế, vui vẻ vô cùng.
Có bạn đường xa đi đến, nhất định phải đánh hắn đến vui vẻ mới thôi.
Những lão tổ của người sống lại này thật sự xem mình là bạn rồi.
“Vậy thì ta sẽ có qua có lại vậy!”
Tô Mộ vung tay lên.
Trên đỉnh đầu ngay lập tức xuất hiện một vầng hỏa cầu khổng lồ.
“Cẩn thận, tên này không phải là người bình thường!”
Sau khi Thiên Hỏa xuất hiện, sắc mặt của lão tổ cao tuổi biến đổi, luôn miệng nhắc nhở.
Mấy người ra tay quyết định thật nhanh, sử dụng kỹ năng mạnh nhất của bọn họ.
Tô Mộ trực tiếp bỏ qua đòn tấn công của bọn họ.
“Sẽ để cho các ngươi thấy sự nhiệt tình của ta!”
Thiên Hỏa lập tức đáng vào trong sân.
Đối mặt với ngọn lửa cháy mạnh vô tình, khoảng sân xinh đẹp này hiển nhiên sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Ngươi đừng hòng!”
Sắc mặt lão già tối sầm, phát ra một tiếng quát to.
Một giây sau, một con thủy long quấn quanh người của hắn xuất hiện.
Cự Long Dập Lửa!
Hai kỹ năng xông vào nhau, bị triệt tiêu lẫn nhau.
“U a!”
Tô Mộ thấy thế, biểu cảm có hơi bất ngờ.
Mặc dù có sự tham dự của một bộ phận pháp tắc trò chơi, nhưng có thể triệt tiêu Thiên Hỏa của mình thì thực lực của lão già này không kém!
Có hơi thú vị của Tiên Tổ Vương rồi.
“Xuống đây cho ta!”
Trong lúc này, đòn công kích của những người khác cũng rơi vào người của Tô Mộ.
Mọi người trông chờm chờ đợi Tô Mộ bị đánh rơi.
Nhưng những đòn tấn công đánh vào người Tô Mộ căn bản không dẫn đến bất cứ hiệu quả nào.
Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của lão già càng u ám hơn.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Hôm nay đến đây cuối cùng muốn làm gì?”
Ngữ khí của hắn cũng xảy ra biến hóa.
“Không phải các ngươi mời ta tới sao?” Tô Mộ cười đáp lại.
Nói một cách nghiêm túc thì mình thật sự là được những người sống lại này “mời” tới.
“Bị chúng ta mời tới?”
“Việc này!”
Những người của Mặc tộc đưa mắt nhìn nhau, không rõ hàm ý của câu nói này.
Ánh mắt của lão già âm trầm, hình như cũng đang suy tư.
“Anh bạn, ngươi nên biết các tộc đã thỏa thuận với nhau, trước khi ngày sống lại hoàn toàn mở ra thì giữa các bên tuyệt đối không xâm phạm lẫn nhau.”
“Bây giờ ngươi rời đi, ta có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.”
“Nếu không nghe lời thì ngươi chính là kẻ thù của các tộc!”
Hắn lớn tiếng khiến trách, chuyển sang các tộc, muốn đẩy Tô Mộ rút lui.
Tô Mộ bĩu môi.
Lời nói này hình như mình đã nghe ở đâu rồi?
“Ngươi nói với ta những lời này không có tác dụng gì đâu, ta lại không phải là người ở đây của các ngươi.”
Tô Mộ vung hai tay về phía lão già.
“Không phải là người ở đây của chúng ta?”
Nghe thấy câu nói này, những người của Mặc tộc đột nhiên phản ứng lại.
Nhị trưởng lão bỏ mạng, một cường giả chưa từng thấy lập tức đánh đến tận cửa.
Thân phận của người trước mắt này hiện ra sinh động!
“Ngươi là người của thế giới hiện thực bị kéo vào vị diện ư?”
“Là ta!”
Gương mặt Tô Mộ tràn đầy nụ cười.
“Nếu ta cũng đã đến rồi, ta đòi một chút quà từ các ngươi.”
“Không quá đáng chứ?”
Tô Mộ nở một nụ cười “thân thiện hòa ái”.
Nhóm lão tổ Mặc tộc lại không cười nổi.
“Anh bạn này, giữa chúng ta tồn tại vài chuyện hiểu nhầm, không bằng ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, ngươi thấy thế nào?”
Ông lão thu lại vẻ mặt lạnh lẽo, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Cường giả vi tôn!
Trong thế giới vị diện này cũng vậy.
Dựa vào thực lực Tô Mộ thể hiện ra, nếu trận chiến này tiếp tục thì chỉ sợ tổ địa Mặc tộc của hắn sẽ bị san thành đất bằng.
“Không có gì để nói cả, đưa huân chương của Thần bên trong cho ta, lại dâng lên kho tàng của gia tộc các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận