Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 487: Nhiệm vụ cho không.

“Khi kỹ năng của ngươi đạt tới cấp Thần thì cần đến thần tính huân chương trao cho, như vậy thì kỹ năng có thể đạt tới cấp Thần chân chính!”
“Và cả trang bị của ngươi nữa, trong đó một số trang bị trưởng thành cũng nhất định phải sử dụng huân chương để hoàn thành giai đoạn tiến giai cuối cùng!”
Diệu Tinh tỏ vẻ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận.
“Hiểu rồi!” Tô Mộ khẽ gật đầu.
“Với những nhà thám hiểm như ngươi thì huân chương của Thần còn có một công dụng khác.”
“Đó là gì?”
Diệu Tinh làm Tô Mộ hứng thú.
Nhưng đảo chủ không trả lời, đột nhiên chuyển chủ đề: “Mặc Tâm cùng đi tới vực sâu với ngươi đâu? Sao hắn không về?”
“Tên đó chết trong mê cung rồi!”
Tô Mộ suy ngẫm một lát, không che giấu.
“Chết thế nào?” Diệu Tinh nhíu chặt mày, hiển nhiên cực kỳ để tâm đến cái chết của Mặc Tâm.
“Hắn bị Tà Thần ăn mòn, bị ta giết chết.”
“Bị Tà Thần ăn mòn?”
Sắc mặt Diệu Tinh càng thêm khó coi.
Tô Mộ quan sát nét mặt nàng, nhận ra có chỗ khác thường.
Ấy vậy mà đảo chủ không hỏi tới nữa, trái lại tiếp nhận lời giải thích đó như một lẽ đương nhiên.
Dường như nàng biết Mặc Tâm sẽ bị Tà Thần ăn mòn!
Trực giác mách bảo với mình rằng đảo chủ này chắc chắn biết gì đó!
Đúng lúc này, Diệu Tinh cất tiếng hỏi.
“Tiếp theo ngươi định làm gì?”
“Ngươi vừa rồi vẫn chưa nói xong.”
Tô Mộ không trả lời, kéo chủ đề về.
“Chắc ngươi cũng hiểu rõ, có vài chuyện ta không nói được!” Diệu Tinh cười gượng.
Câu nói này cũng làm Tô Mộ thấy bất đắc dĩ.
“Ta sẽ dọn sạch ma vật trong vực sâu, phòng tuyến số 2 sẽ không bị đe dọa.”
“Vả lại ta cũng sẽ tìm vị trí của tháp Sa Đọa, nếu có thể, ta sẽ phá hủy tòa tháp đó.”
Tô Mộ từ tốn nói.
“Thực lực của ngươi quả thật đã vượt qua tưởng tượng của ta, nhưng tháp Sa Đọa khó đối phó hơn ngươi nghĩ đấy.”
“Trong tòa tháp ấy có tồn tại của tiếp cận thần!”
Diệu Tinh trông nghiêm túc lạ thường.
“Tồn tại của tiếp cận thần?” Tô Mộ sờ cằm, nhíu chặt mày.
Nếu đúng như Diệu Tinh nói, vậy bây giờ mình thật sự không thể phá hủy tháp Sa Đọa được.
“Ngươi có huân chương của Thần trên tay, ngươi không thể đi!” Diệu Tinh nhấn mạnh.
Nàng lại đưa ra cảnh cáo.
Tuy không thể nói rõ hoàn toàn nhưng Tô Mộ nghe hiểu.
Đảo chủ này sợ mình ném luôn huân chương của Thần vào đó đây mà!
“Nhưng nhiệm vụ này là ngươi giao cho ta đấy!”
Tô Mộ bày ra điệu bộ có nhiệm vụ cần phải hoàn thành.
“Hả!” Diệu Tinh tỏ ra lúng túng: “Ta có thể giao cho ngươi một nhiệm vụ khác!”
“Phần thưởng của nhiệm vụ đó có bị thay đổi gì không? Nếu có thay đổi, vậy ta đi phá hủy tháp Sa Đọa còn hơn!” Tô Mộ nở nụ cười đẹp mắt.
Giao tiếp với NPC, mình quá có kinh nghiệm rồi!
Hiển nhiên Diệu Tinh cũng hiểu rõ ý của Tô Mộ.
“Nếu ngươi đã có thể xuống dưới vực sâu, chúng ta muốn biết tình hình cụ thể ở đó, nhờ ngươi mang bản đồ địa hình dưới đó về đây!”
Theo lời Diệu Tinh, nhiệm vụ trước đó của Tô Mộ cũng thay đổi.
‘Nhiệm vụ: Thay đổi phá hủy tháp Sa Đọa thành thăm dò địa hình vực sâu, có nhận không?’
“Chắc chắn là nhận rồi!”
Tô Mộ quả quyết đón lấy nhiệm vụ này.
Trong cột bọc đồ của mình có chứa một tấm bản đồ chi tiết liên quan tới hành lang Hắc Ám!
Nhiệm vụ này quả thực chính là cho không đây mà!
“Những gì ngươi nói, ta đã hiểu hết rồi!”
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, Tô Mộ lấy tấm bản đồ ra.
“Đây là?”
Khi thấy tấm bản đồ, Diệu Tinh trố mắt.
“Quá tốt!”
“Có tấm bản đồ này, chúng ta có cơ hội thăm dò sào huyệt rồi!”
Rõ là Diệu Tinh cực kỳ vừa lòng với tấm bản đồ.
“Tìm người sao chép lại bản đồ đi, ta còn sử dụng nó nữa đấy!”
Tô Mộ hoàn toàn không có ý định sẽ chắp tay nhường lại tấm bản đồ.
Diệu Tinh khẽ gật đầu, cầm bức vẽ đi vào tháp phòng đằng sau.
Tô Mộ theo sau nàng, phát hiện đảo chủ đã lấy giấy bút ra.
“Có nghề đấy!”
Chiếu theo các đánh dấu trên bản đồ, Diệu Tinh tiến hành sao chép.
Kỹ xảo vẽ của đảo chủ vô cùng tinh tế, chẳng khác gì so với bản đồ gốc cả.
“Ngươi cứ từ từ vẽ, tối nay ta sẽ quay lại!”
Sao chép tấm bản đồ này cần phải tiêu hao thời gian dài, nghĩ đến lũ ma vật bị mình tiêu diệt trên đảo, và những thứ rơi xuống vực sâu, Tô Mộ không thể chờ đợi được nữa.
Diệu Tinh tập trung vẽ, không đáp lại Tô Mộ.
Mở ra đôi cánh hỏa diễm, Tô Mộ bay đến vị trí chiến trường trên hòn đảo, nhặt vầng sáng dưới đất lên.
Gần như hai phần ba ma vật đều chết trong tay mình, những món đồ rơi xuống này chỉ mình mới nhặt được thôi.
Mấy NPC đang quét dọn chiến trường thấy Tô Mộ lượm không ngớt thì trong mắt tràn ngập ao ước.
Đám này toàn ma vật thất giai đấy!
Trang bị, ma hạch, đó cũng là vật tư họ cần vô cùng.
Những người này không biết Tô Mộ nhặt những thứ đó chỉ vì một mục đích.
Hiến tế!
“Tranh thủ thời gian thôi!”
Nhét trang bị và ma hạch vào thắt lưng trữ đồ, những thứ khác Tô Mộ không nhặt.
Hắn bay thẳng tới vị trí vực sâu.
Sau khi tới vực sâu, được sự trợ giúp từ huân chương của Thần, hắn nhẹ nhàng xuyên qua bức pháp tắc kia.
Khác với bay lên, khi đi xuống không gặp nhiều trở ngại là mấy.
Xuống dưới vực sâu, nơi nơi toàn là đồ ma vật rơi ra.
Tô Mộ nhanh chóng nhặt đồ, đồng thời bắt đầu bố trí trận pháp hiến tế.
Viên thủy tinh ma pháp lớn được hắn lấy ra.
Có kinh nghiệm trước đó, Tô Mộ không hà tiện những thủy tinh này nữa.
“Những pháp tắc bên trên ấy sẽ không hút uổng công!”
“Dù những ma vật đó sẽ được làm mới, hẳn chúng sẽ không chạy được bao nhiêu đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận