Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 765: Nếu không ta đã không đến rồi.

Trong những câu chuyện của tiểu thuyết này, loại boss cấp bậc này tuyệt đối có thể được gọi là Ác Long.
Nhưng ở trước mặt mình thì những con Ác Long này chỉ là rắn mối.
“Thử chiêu này một chút!”
Tô Mộ tiếp tục ra tay.
Hỏa Nhân trong không trung lập tức biến hóa ra vô số phân thân.
Mỗi một phân thân đều giống như mặt trời chói mắt.
‘Ngươi đánh chết cự thú vực sâu, thu được một trăm nghìn điểm kinh nghiệm!”
‘Thông qua Nhanh Nhẹn Như Thần thu được 1 điểm nhanh nhẹn!’

‘Chúc mừng ngươi đã thăng cấp, thu được hai nghìn điểm thuộc tính, năm nghìn điểm kỹ năng!’
Đồng thời khi công kích rơi xuống, ma vật cấp boss cũng dễ dàng bị chém chết. Trên người Tô Mộ lần nữa xuất hiện hào quang thăng cấp.
“Gừ!”
Vô số tiếng gào thét vang lên.
Ở nơi sâu của sơn động, những đôi mắt đỏ chi chít của ma vật chớp nháy.
Những ma vật cao cấp này sở hữu trí tuệ cực cao.
Bọn chúng biết Tô Mộ đến với khí thế hung hãn, cũng biết được Hỏa Nhân kia xem bọn chúng là kinh nghiệm.
Tất cả ma vật đều kích động lên.
Đôi mắt màu đỏ kia ở trong hố đen mang đến một sự kinh khủng khó hình dung được.
Một con ma vật nhảy lên thật cao.
Tiếp theo là con thứ hai, con thứ ba…
Trong chớp mắt, xung quanh Tô Mộ đã bị một mảng bóng dáng đông nghịt bao phủ.
“Cút ngay cho ta!”
Một tiếng hét to vang lên.
Năng lượng hình tròn bộc phát ra từ trên người của Tô Mộ, bắn bay toàn bộ đám ma vật đen kịt.
“Thiên Hỏa Thiêu Thành!”
Một luồng Thiên Hỏa nối tiếp rơi xuống mặt đất.
So với công kích của Hỏa Vũ thì tổn thương của Thiên Hỏa càng trực tiếp và khả quan hơn.
Cho dù là những ma vật thập giai có phòng ngự cao máu nhiều, ngoại trừ những con boss cấp bậc Lãnh Chúa ra thì những con khác đều chết ngay lập tức.
‘Ngươi đánh chết xxx, thu được mười nghìn điểm kinh nghiệm!’
‘Ngươi đánh chết xxx, thu được mười nghìn điểm kinh nghiệm!’
‘Thông qua Sức Mạnh Pháp Thần (cội nguồn) thu được 1 điểm trí lực, 10 điểm lượng mana’

‘Chúc mừng ngươi đã thăng cấp, thu được hai nghìn điểm thuộc tính, năm nghìn điểm kỹ năng!’
Sau khi lượng lớn ma vật bị đánh chết, thanh kinh nghiệm đáng sợ kia của Tô Mộ lần nữa tràn đầy.
“Thế này thì quá sung sướng rồi nhỉ?”
“Quả thật chính là thiên đường luyện cấp mà. Có phải là ta nên gọi Hiên Viên cùng tới không?”
Hiệu suất thăng cấp như thế tuyệt đối là lần nhanh nhất từ trước tới nay.
Suy cho cùng thanh kinh nghiệm hiện tại động một chút thì đến hạn mức cao nhất mấy chục triệu rồi, nhưng vậy thì đã sao?
“Kích hoạt kỹ năng bị động cũng rất thường xuyên, ta có thể cảm nhận được.”
“Đồng thời đánh chết những con ma vật kia, ta cũng đã cướp đoạt đi lực pháp tắc trên người bọn chúng!”
Tô Mộ một mạch san bằng, căn bản không thể nào ngăn cản bước chân của hắn.
“Gừ!”
Chính trong lúc này, ở nơi sâu của sơn động vang lên một tiếng gầm thét cực lớn.
Một giây sau, ma vật rải rác bốn phía dường như nhận được một loại mệnh lệnh nào đó, xoay người điên cuồng chạy về phía nơi sâu của sơn động.
“Chạy rồi à?”
Tô Mộ nhìn cảnh tượng này, chân mày nhíu lại.
Nhưng cho dù những con ma vật này chạy nhanh hơn nữa thì tốc độ của bọn chúng cũng không nhanh được bằng tốc độ của đôi cánh hỏa diễm.
Tô Mộ giơ quyền trượng Pháp Thần trong tay lên, ngọn lửa tràn ngập tản ra nhiệt độ nóng rực.
Trên không trung xuất hiện mười ngọn Thiên Hỏa.
Tô Mộ vung pháp trượng về phía trước, Thiên Hỏa bay về phía những con ma vật đang bỏ chạy kia với tốc độ cực nhanh.
Lúc này nếu như rơi xuống thì tuyệt đối có thể thăng thêm một cấp nữa.
Nhưng trong lúc này, nơi sâu của sơn động đã tuôn ra một luồng năng lượng màu đen kinh khủng.
Bóng dáng màu đen hình thành một tấm lá chắn, chặn giữa những con ma vật kia và Thiên Hỏa.
“Ầm!”
Dưới cú va chạm kịch liệt, toàn bộ sơn động đều sinh ra chấn động.
Phía trên đỉnh đầu của Tô Mộ có lượng lớn đá rơi đập xuống.
Hắn không thèm để ý đến những hòn đá lớn này, ánh mắt dừng lại trên tấm chắn năng lượng màu đen.
Kể từ khi mình bước vào trò chơi này gần như vẫn luôn dây dưa với những năng lượng màu đen này.
Sự xuất hiện của những thứ này cũng đồng nghĩa với một chuyện.
Chủ nhân của tầng dưới vực sâu biết được mình sẽ đến.
“Không phải là ngươi vẫn luôn muốn có được mạng của ta sao?”
“Hôm nay ta đã đến rồi, ngươi không ra hoan nghênh à?”
Tô Mộ hô to về phía nơi sâu của sơn động.
Không lâu sau, tấm chắn màu đen kia xảy ra biến hóa.
Tất cả màu đen ngưng tụ lại với nhau, biến thành hình dáng của một nhãn cầu.
Nhãn cầu đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tô Mộ.
“Tên nhân loại kia, lá gan của ngươi cũng quá lớn chứ nhỉ?”
“Ngươi biết đây là nơi nào không?”
Trong âm thanh tràn đầy uy lực lộ ra một cảm giác cao cao tại thượng.
Phong thái của Tà Thần từ trước đến giờ vẫn vậy.
“Đương nhiên ta biết nơi này là nơi nào rồi!”
Tô Mộ cười cười, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
“Nếu không ta đã không đến rồi!”
Một câu nói đơn giản phát ra từ miệng của Tô Mộ, nhưng lại biểu lộ ra sát ý lạnh như băng thấu xương.
Biết nơi này là đâu, vậy thì mục đích đến đây đương nhiên cũng rất rõ ràng.
“Ngươi đây là tự tìm đường chết!”
Âm thanh truyền đến từ trên nhãn cầu màu đen cũng trở nên lạnh thấu xương.
Thân là Tà Thần cao quý, từ lúc bắt đầu nó đã không xem Tô Mộ ra gì.
Lúc trước một lần lại một lần giao chiến, từ đầu đến cuối nó vẫn cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một con kiến có thể tiện tay giết chết được mà thôi.
Cho dù con kiến này đã đến nơi này thì cách nghĩ của Tà Thần cũng không thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận