Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 602: Thành phố trong gương?

Dựa vào hai mảnh huân chương của Thần và thân thể của Thần, tốc độ của Tô Mộ không hề chậm lại.
Một lúc sau, tia sét pháp tắc biến mất.
Cùng lúc đó, một ánh sáng cực kỳ chói mắt bao phủ trên người Tô Mộ.
Ánh sáng chói mắt làm hắn không thể mở mắt.
Dưới ánh sáng này, một cảm giác hôn mê mãnh liệt đột nhiên xuất hiện.
Mệt mỏi, khốn đốn.
Mí mắt Tô Mộ không ngừng chớp.
Vận mệnh đã định trước, một giọng nói vang lên.
“Ngủ đi!”

Vương Đô.
Một bóng người sương gió mệt mỏi.
Khuôn mặt nàng lạnh như băng sương đang nhanh chóng bước đi.
“Ai đó?”
Sau khi vệ binh thủ thành nhìn thấy nàng, lập tức cản người lại.
“Ta là Diệu Tinh, người của phòng tuyến số 2, có chuyện quan trọng muốn xin gặp nghị trưởng đại nhân!”
Nàng nhìn về phía vệ binh rồi dồn dập nói.
“Diệu Tinh đại nhân?”
Vệ binh nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi lập tức nhận ra.
“Xin đi theo ta!”
Dưới sự dẫn đường của vệ binh, Diệu Tinh đi tới trung tâm Vương Đô.
“Diệu Tinh đại nhân?”
Đang đi thì một giọng nói vang lên.
Diệu Tinh ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Thần Lạc.
“Thần Lạc đại nhân!”
Nàng chào hỏi mang vẻ lạ lẫm.
“Sao ngươi lại trở về từ phòng tuyến số 2?”
Thần Lạc khẽ nhướng mày, không nhịn được bèn hỏi.
Tuy tháp Sa Đoạ đã bị đẩy ngã, toàn bộ phòng tuyến số 2 đã không còn ma vật, nhưng chuyện chỉnh đốn lại phòng tuyến số 2 còn cần Diệu Tinh đích thân chỉ đạo mới đúng.
“Chuyện này ta chỉ báo cho nghị trưởng!”
Diệu Tinh lạnh lùng trả lời.
Thần Lạc nhún vai với dáng vẻ ta không tò mò nữa.
Diệu Tinh đóng giữ ở phòng tuyến số 2 nhiều năm, hai người vốn không có giao thoa, chỉ từng gặp nhau vài lần.
Nhưng hôm nay, Thần Lạc luôn cảm thấy vị quan chỉ huy phòng tuyến số 2 này có vấn đề gì đó.
“Là Diệu Tinh à!”
Đúng lúc này, giọng nói của nghị trưởng vang lên.
“Bái kiến nghị trưởng đại nhân!”
Diệu Tinh vội vàng hành lễ.
“Các ngươi đi xuống trước đi!” Nghị trưởng nói với Thần Lạc và vệ binh dẫn đường.
Trước khi đi, Thần Lạc không khỏi đánh giá Diệu Tinh thêm vài lần nhưng lại không có phát hiện gì.
“Sao lại đột nhiên quay về đây?”
Sau khi chỉ còn lại hai người, nghị trưởng mỉm cười mở miệng.
Diệu Tinh không trả lời.
Nàng nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai ở đây mới vươn một bàn tay.
Giây tiếp theo, một luồng năng lượng hắc ám hiện lên, biến thành một đôi mắt trong lòng bàn tay của nàng.
“Ngươi!”
Nghị trưởng thấy vậy lập tức mở to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ bằng đôi mắt màu đen này, hắn có thể lập tức gọi vệ binh tới giết chết Diệu Tinh ngay trong vương cung!
“Xin chào!”
Lúc này, trên đôi mắt màu đen truyền đến một giọng nói.
Vẻ mặt của nghị trưởng âm trầm, không trả lời.
“Người tên là Tô Mộ kia cũng làm ngươi rất đau đầu đúng không?”
“Ông bạn dưới lòng đất sẽ không cho phép hắn tồn tại, đúng chứ?”
Giọng nói của đôi mắt lại vang lên.
Nghị trưởng nghe vậy vẻ mặt lại thay đổi.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đó bằng ánh mắt thâm thuý.
“Vậy thì liên thủ đi!”
Một lát sau, nghị trưởng nói.
“Khà khà khà!”
Trên đôi mắt, một tiếng cười đáng sợ cũng vang lên.
Có vài lời không cần nói quá rõ ràng!
“Đau đầu quá!”
Trong lúc mơ hồ, Tô Mộ cảm thấy trên đầu truyền đến cảm giác đau nhức.
“Tỉnh lại đi!”
Một tiếng gọi ầm ĩ đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, hắn cảm giác được có một bàn tay đang đẩy cơ thể của mình.
Dưới lực đẩy này, Tô Mộ đột nhiên mở mắt ra.
“Phù, làm ta sợ muốn chết, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”
Trước mắt, một người phụ nữ nhìn Tô Mộ rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là đâu?”
Tô Mộ đánh giá người phụ nữ này vài lần rồi nhíu chặt mày lại.
Đây là một người phụ nữ có vẻ ngoài khá xinh đẹp, bộ trang phục nhân viên của cửa hàng tiện lợi cũng tôn lên dáng người mảnh khảnh của nàng.
Vấn đề ở chỗ hình như hắn không quen biết người phụ nữ này.
“Ngươi ngã ngu người rồi à? Đây là thành phố Z chứ đâu!”
Nàng nhìn Tô Mộ với vẻ mặt khó hiểu.
Vẻ mặt của nàng càng làm hắn cảm thấy thắc mắc.
Hắn vừa chuẩn bị suy nghĩ tình cảnh của mình thì cảm giác đau đớn đột nhiên lao tới trong đầu.
“A!”
Hắn sờ đầu, trên trán đang được băng bó đơn giản.
Tô Mộ đứng dậy, phát hiện mình đang ở trong một cửa hàng tiện lợi.
“Này, ngươi cẩn thận chút, chúng nó còn ở gần đây đó!”
Đúng lúc hắn định chạy ra ngoài xem xét tình hình thì phía sau lại vang lên giọng nói của nàng.
Tô Mộ bỏ qua tiếng la của nàng, mở cửa ra.
Nhìn qua đâu đâu cũng là đổ nát, trên đường phố rải rác các loại xe đã bị báo hỏng, mơ hồ còn có thể nghe thấy một vài âm thanh kỳ quái.
Ngay lúc Tô Mộ định bước ra thì trên tay đột nhiên truyền đến một lực kéo hắn
lại.
“Ngươi bị điên rồi à?”
Người phụ nữ sốt ruột hoảng loạn đóng cửa lại, còn không quên răn dạy.
Tô Mộ vừa định nói gì đó thì lại nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ qua tấm kính của cửa hàng tiện lợi.
Một người đang bị một con sinh vật không biết tên kéo đi.
Trong miệng sinh vật loại trung đó vươn ra một thứ giống như ống hút lập tức cắm vào não của người nọ.
Hiển nhiên người phụ nữ này cũng nhìn thấy, nàng vội vàng ra hiệu cho Tô Mộ ngồi xổm xuống, che miệng không ngừng nôn khan.
Tô Mộ không có động tác, cũng không có vẻ sợ hãi trên mặt.
Trong mắt hắn chỉ có sự mờ mịt.
Mình là ai?
Vì sao mình lại ở đây?
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Từng vấn đề liên tục xuất hiện trong lòng hắn.
Hắn cố gắng tự hỏi nhưng cảm giác đau đớn trên đầu lại xuất hiện.
Tô Mộ che lại miệng vết thương, cố nén đau đớn, cố gắng nhớ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận