Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 809: Thần Thụ nở hoa

Điều quỷ dị chính là, ánh mắt của những người này vô cùng trống rỗng, động tác lại càng máy móc.
Trên một tòa tháp cao trong thành, một hình bóng đang đứng ở đó, quan sát những thứ hành thi tẩu nhục kia.
“Rốt cuộc muốn tới phút cuối cùng sao?”
“Ta không tiếc hấp thu những thứ kia hắc ám vật chất, chính là vì ngày hôm nay đến!”
“Lần này, ta sẽ gặp thần giết thần!”
. . .
Ngoài tường game Thần Đồ.
Số lượng ma vật mà Tô Mộ đã đánh chết nhiều tới nỗi không đếm được.
Ma hạch trong Kho tàng Hoàng Kim đã xếp thành một tòa núi cao mười mét.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, không có tung tích của một con ma vật nào nữa.
“Có thể trở về rồi!”
Đôi cánh hỏa diễm nhanh chóng chuyển động, Tô Mộ trực tiếp để lại một cái tàn ảnh trên bầu trời.
Khu vực ngoài tường mà người chơi khác cần mấy tháng mới có thể thăm dò ra, hắn chỉ trong thời gian nửa ngày đã có thể đi qua đi lại mấy lần.
Phần lớn thời gian đều tốn vào việc sửa sang lại những vật phẩm đã nhặt.
Sau khi trở về bên trong tường, Tô Mộ không vội vã trở về trụ sở, hắn dùng Đôi Mắt Thần Thị tìm được đám người Long Phi đang dẫn đội đánh quái.
Vị Long đội trưởng này phải nói là dốc hết sức để hoàn thành nhiệm vụ hắn giao.
“Sao ngươi lại đích thân đến, nếu như muốn lấy ma hạch, gửi một cái tin nhắn cho ta, ta mang đến chỗ ngươi không phải được rồi sao!”
Thấy Tô Mộ đến, Long Phi vội vàng nói.
“Thu thập được bao nhiêu ma hạch rồi?” Tô Mộ hỏi.
“Nếu là ma hạch tam giai thì có khoảng mấy trăm vạn viên rồi, những viên cấp cao khác tương đối ít.”
“Tất cả người chơi ở thành Diệu Nhật đều đi ra ngoài giết quái, nhưng tỉ lệ rơi thật sự là quá thấp.”
Long Phi rất bất đắc dĩ hồi đáp.
“Nhiều như vậy?”
Mấy chữ số này lại khiến Tô Mộ hết hồn một phen.
Ba trăm vạn viên ma hạch, cho dù là tam giai, thì cũng tương đối kinh khủng rồi!
“Chủ yếu vẫn là tam giai có nhiều hơn, những thứ khác thì. . .”
Long Phi có chút ngượng ngùng.
“Đủ rồi, mang ba trăm vạn viên đó đến trụ sở của ta, còn lại cũng không cần nữa.” Tô Mộ cười nói.
Nhiều ma hạch như vậy, cũng đủ để hắn đạt được mục tiêu.
“Đã hiểu, ta lập tức liên lạc với bọn họ!”
Long Phi gật đầu, mở ra kênh chat rồi gửi tin tức tới các hội trưởng công hội lớn.
Tô Mộ trở về thành Diệu Nhật trong sự vây quanh của mọi người.
“Tô Pháp Thần, ta có mười vạn viên ma hạch, đều là các huynh đệ đánh ra đó!”
“Ta cũng có mười hai vạn viên ma hạch, mặc dù phẩm cấp thấp, nhưng đều là tâm lòng của chúng ta!”
“Ô ô, không nghĩ tới ta lại có thể giúp Tô Pháp Thần!”
Lục tục có người chạy tới trụ sở của Tô Mộ, trong không gian thắt lưng trữ đồ đều để một thứ giống nhau.
Ma hạch!
Số lượng khổng lồ như thế, chỉ dựa vào Tô Mộ cùng bộ xương khô tiểu đệ cũng không xử lý hết được.
Suy nghĩ một lúc, Tô Mộ trực tiếp mở ra Kho tàng Hoàng Kim ở trong sân bên ngoài chỗ ở.
“Lần lượt từng người đến, để ma hạch vào chỗ này!”
Dẫn những người đó vào kho tàng, Tô Mộ chỉ vào góc để thùng chứa Thần Thụ, hô lớn.
Mọi người không ai trả lời, tất cả đều đang bị rung động.
Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, Tô Pháp Thần vậy mà lại có một cái kho tàng khổng lồ như vậy!
So với chút không gian trong thắt lưng trữ đồ kia của bọn họ, cũng không phải kém nửa lần hay một lần nữa rồi!
“Cái thứ này là cây sao?”
“Vậy mấy bộ xương khô kia là triệu hoán vật? Sao ta liếc mắt nhìn cũng sởn hết gai ốc vậy?”
“Các ngươi nhìn thấy đồ ở bên kia chưa, tất cả đều là đá quý có giá trị liên thành phải không?”
“Ta vốn dĩ cho rằng Tô Pháp Thần rất mạnh, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, Tô Pháp Thần mạnh hơn so với ta nghĩ nhiều!”
Tiếng nghị luận vang lên không ngừng.
Trong mắt mọi người chỉ còn lại sự hâm mộ.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ gì khác.
Sau khi để toàn bộ ma hạch trong thắt lưng trữ đồ xuống vị trí đã chỉ định, mọi người chỉnh tề đi ra khỏi kho tàng.
“Thoải mái rồi!”
Nhìn thấy có một đỉnh núi chất đống ma hạch, Tô Mộ tươi cười.
Quả nhiên vẫn là nhiều người sức lớn mà!
Chỉ dựa vào hắn, muốn tập hợp đủ số lượng ma hạch này, còn không biết phải lãng phí bao nhiêu thời gian nữa!
“Mọi người vất vả rồi!”
Đi ra khỏi kho tàng, Tô Mộ hô lớn về phía mọi người.
“Không vất vả, đây đều là việc chúng ta nên làm!”
“Tô Pháp Thần, lần sau ngươi có chuyện gì, cứ trực tiếp giao cho chúng ta là được!”
“Có thể giúp ngươi làm việc, thật sự là may mắn của chúng ta!”
Mọi người lao nhao đáp lại, giọng điệu thành khẩn.
Hành động của bọn họ cũng không phải là vì nịnh bợ Tô Mộ, mà là thật tâm thành ý muốn làm việc cho Tô Pháp Thần, để báo đáp đại ân.
“Được rồi, tất cả mọi người đi làm việc của mình đi!” Tô Mộ không có già mồm cãi láo, mỉm cười lên tiếng.
Rất nhanh các người chơi đều rời đi.
Sau khi chỉ còn lại một mình ở trong phòng, Tô Mộ mở ra Kho tàng Hoàng Kim lần nữa rồi đi vào.
“Nhiều ma hạch như vậy, phải chuẩn bị cái máy tự động tiêu hao nữa rồi!”
Tô Mộ lấy linh kiện công trình ra, bắt đầu bắt tay vào làm.
Sau một thời gian ngắn, máy công trình tương tự người máy quét nhà đã được tạo thành.
Những người máy này có tác dụng rất đơn giản.
Vận chuyển số lượng ma hạch nhất định đến thùng bồi dưỡng Thần Thụ.
Hạt nhân năng lượng của bọn chúng được sạc đầy, có thể làm việc không ngừng.
“Cái thùng bồi dưỡng này cũng cần mở rộng hơn rồi, phải tăng nhanh tốc độ sử dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận