Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 528: Băng thành.

Những người này không ngừng bận rộn, người mặc quần áo bông dày dặn.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy một vài ngọn lửa.
“Vậy mà thật sự có người sinh sống ở nơi này?” Tô Mộ không khỏi lẩm bẩm một câu.
Sau khi phát hiện sự tồn tại của những người này, hắn nghĩ đến thôn Hỏa Sơn ở ngoài tường kia.
Nhưng nơi sông băng này có ở trong thế giới Thần Đồ hay không thì hắn vẫn chưa phán đoán được.
“Từ cấp bậc của sinh mệnh, có thể thấy được cấp bậc của những người này không hề thấp!”
Tiếp tục quan sát một lúc, Tô Mộ phát hiện cấp bậc của những tráng niên trong thôn này đều ở thất giai, tương đương với Ma vật cấp tinh anh.
Trong đó có một người già vô cùng mạnh mẽ, dấu hiệu sinh mệnh đã đủ để so với BOSS cấp Vương.
Xung quanh toà Băng thành này, Tô Mộ không phát hiện ra sự tồn tại của Ma vật nào.
Tiếp tục đi về phía trước, góc nhìn của Đôi Mắt Chân Thật lại bị một sông băng cản lại.
“Có nên vào thành không nhỉ?”
Tô Mộ nhìn bậc thang ở phía dưới chân, do dự không quyết định được.
Mình không thuộc về thế giới này, hay nói cách khác, mình không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.
“Thôi kệ, qua trước rồi tính!”
Nghiêm túc suy nghĩ một lượt, Tô Mộ mở đôi cánh hỏa diễm ra.
Dù sao cũng sắp vào thành, vậy không bằng làm quá chút thì tốt hơn!
“Có thứ gì đang qua đây!”
“Có thể là Ma vật, mọi người chuẩn bị chiến đấu!”
“Cung tiễn thủ, bắn hạ tên đó cho ta!”
Sau khi Tô Mộ đến gần, người trong Băng thành đã nhanh chóng phát hiện ra hắn.
Vô số mũi tên đầu tiên bay lên bầu trời.
Tô Mộ nhìn thấy vậy thì cau mày, thậm chí còn không thèm trốn.
-1!
-1!
-1!
Sau khi những mũi tên đầy trời bắn trúng mục tiêu cũng không phá vỡ được phòng ngự của Tô Mộ.
“Đây là đang ở trong game sao?”
Nhìn thấy số sát thương hiện trên đầu, Tô Mô cũng phản ứng lại kịp.
Pháp tắc trên Lam Tinh vẫn chưa được dung hợp hoàn toàn, khi bị thương cũng sẽ không xuất hiện con số tổn thương.
Có lẽ sông băng này nằm ở đâu đó trong thế giới Thần Đồ.
“Ta là một nhà thám hiểm, không cẩn thận lạc vào đây, ta không có địch ý!”
Tô Mộ hét lớn về phía dưới.
Sau khi biết rõ thân phận của nhà thám hiểm thì hẳn là những NPC này sẽ chọn dừng tay.
Nếu bọn họ không ngừng tay, vậy mình cũng sẽ không khách khí với bọn họ nữa.
“Ngừng lại hết đi!”
Đúng như dự đoán, một tiếng hét ở phía dưới vang lên.
Đó là giọng nói vừa uy nghiêm lại tràn đầy thăng trầm.
Sau khi nghe được giọng nói này, tất cả mọi người đều chọn ngừng tấn công.
Tô Mộ nhìn về phía ông già tay đang chống gậy ở phía dưới.
Tuổi của hắn rất lớn, dấu hiệu sinh mệnh tỏa ra từ cơ thể lại giống như một BOSS cấp Vương.
Đây là NPC mạnh nhất mà sau khi mình vào trò chơi nhìn thấy được.
Nghĩ như vậy, Tô Mộ thu lại đôi cánh hỏa diễm, Chớp Nhoáng đến phía trước của ông già.
“Xin chào nhà thám hiểm, ta là thành chủ của nơi đây: Băng Mục!”
Ông già lộ ra nụ cười hòa nhã, tự giới thiệu bản thân.
“Ta là nhà thám hiểm Tô Mộ!” Tô Mộ cũng nói theo.
“Có thể tìm được chỗ này của chúng ta cũng không phải là một chuyện dễ dàng, ngươi đến từ đâu?” Băng Mục cười, tò mò hỏi.
“Thành Diệu Nhật!” Tô Mộ suy nghĩ một lúc, trả lời.
“Thành Diệu Nhật?”
Băng Mục nghe vậy thì cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Thoáng chốc bầu không khí trở nên trầm lặng.
Một đám người vây quanh vào Tô Mộ trong, trên mặt tràn đầy lòng thù địch.
“Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, lâu đến mức ta không nhớ nổi thế giới bên ngoài nữa!”
Đột nhiên, Băng Mục thở dài một hơi.
“Mọi người tản ra hết đi!”
Vị thành chủ này không xem Tô Mộ là kẻ địch, ra hiệu cho những người khác rời đi.
“Thành chủ, lai lịch tên này không rõ ràng, ngươi thật sự muốn giữ hắn ở lại đây sao?”
“Đúng vậy đó, ta thấy hắn không giống người tốt gì cả.”
Hai người đàn ông cường tráng nhìn chằm chằm vào Tô Mộ, không khách khí chút nào.
“Băng Phong, Băng Khiếu, các ngươi không nghe lời của ta sao?”
Băng Mục nhấc gậy trong tay lên dùng sức đập mạnh xuống đất.
Ánh mắt hai người lộ vẻ không phục, dẫn những người khác rời đi với nét mặt không cam tâm.
“Nhà thám hiểm, đi theo ta!”
Băng Mục nói với Tô Mộ một câu, chống gây đi về phía trước.
Tô Mộ không hề áp lực mà đi theo sau Băng Mục dưới ánh mắt đầy địch ý của những người xung quanh.
Rõ ràng vị thành chủ này muốn nói chuyện riêng với mình, đây là cơ hội tốt để có được tin tức!
...
Hiện thực.
Trong một mảnh rừng nguyên sinh, màn khói dày đặc khắp nơi, một vùng cháy đen.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy được một vài ánh lửa.
Nguyên nhân dẫn đến trận thiêu rụi này, chính là do một thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Chỉ là nơi mà thiên thạch đáp xuống, ngoại trừ một cái hố sâu khổng lồ ra thì cái gọi là “thiên thạch” không hề tồn tại.
Bên trong núi, một người bị bỏng toàn thân đang lững thững bước đi.
Hắn trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, mỗi bước chân đều rất khó khăn.
Cứ đi cứ đi, phía trước của hắn đã xuất hiện một dòng suối.
Hắn lê từng bước chân nặng nề bước vào trong dòng suối nhỏ đó.
Giây tiếp theo, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra.
Những vết bỏng trên người của người này đang được hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
“Ngươi cũng thấy đấy, điều kiện ở đây của chúng ta vô cùng khổ cực, mời ngồi!”
Trong một căn phòng bằng băng, Băng Mục chỉ vào một cái ghế khắc từ băng nói.
Tô Mộ trực tiếp ngồi lên ghế.
Dưới sự chống đỡ của thể chất hơn vạn, chút độ lạnh lẽo này đối với mình hoàn toàn không tính là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận