Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 513: Trùng tộc.

“Đúng rồi, Hiên Viên đi lên phía bắc, bây giờ chắc hẳn cách thành phố NJ không xa!”
Tâm niệm trầm xuống, Tô Mộ bắt đầu thiết lập liên lạc với Hiên Viên.
Sau một khoảng thời gian, trước mắt Tô Mộ hiện ra phạm vi nhìn của Hiên Viên.
Nhìn cột mốc trên đường, Hiên Viên đột nhiên dừng chạy.
“Hiên Viên, đến thành phố NJ xem thử đi, nơi đó có di tích xuất hiện, một khi gặp phải người sống lại thì không cần khách sáo với bọn họ!” Tô Mộ dùng ý niệm truyền đạt mệnh lệnh đối với Hiên Viên.
“Hiểu rồi, thưa chủ nhân!”
Hiên Viên trả lời về phía hư không.
Tô Mộ không nói thêm gì.
Cho dù trong thành phố NJ thật sự có vấn đề gì thì cũng không có người nào có thể ngăn cản Hiên Viên.
“Không thiếu chút thời gian này, ta phải đi xem tình hình cụ thể một chút!”
Tô Mộ dang đôi cánh hỏa diễm, cũng di chuyển về phía thành phố NJ với tốc độ cao nhất.
Cho dù nơi đó thật sự có vấn đề gì thì mình và Hiên Viên cùng đến đó, vậy thì chỉ có bốn chữ.
Không có sai sót!
Hơn nữa nếu thật sự có di tích hiện thế thì đây chính là cơ hội tốt nhất để thu được mảnh huân chương của thần thứ năm!
Thành phố NJ, trên một đỉnh núi ngoài thành bắc.
“Tần thiếu, nơi này thật sự có di tích sao? Sao không cảm nhận được thế!”
“Đúng vậy đấy, chúng ta có cần phái người lên núi thăm dò tình hình thử xem sao không?”
“Có không ít người đã chạy đến đây rồi, chúng ta có cần ngăn chặn lại không?”
Mấy chục nghìn người đóng dưới chân núi, không ít người đặt câu hỏi với Tần Phân.
Bọn họ đột nhiên nhận được mệnh lệnh của Tần Phân, chạy đến ngọn núi này.
Sau đó có mấy gương mặt lạ trong công hội chạy đến hồi báo, nói là trên núi này có di tích sống lại.
Không ít người vô cùng tò mò với di tích!
“Ta đã nói chuyện với Tô Pháp Thần rồi, trước khi hắn chưa đến, dù là ai cũng không được phép lên núi!”
“Bất cứ người nào muốn lên núi thì chính là kẻ địch của chúng ta!”
Giọng điệu của Tần Phân chân thật đáng tin.
Đây chẳng qua là một đỉnh núi mà Lăng thiếu tùy tiện tìm.
Nếu thật sự để người khác lên đó, giấy làm sao gói được lửa.
Bây giờ chỉ có người của Lăng thiếu có thể lên núi.
Mà những người này chính là người phát hiện di tích.
Sau một khoảng thời gian, lượng lớn người đã chạy đến nơi này.
Chuyện thành phố NJ xuất hiện di tích ồn ào huyên náo, ngoại trừ thế lực bản địa của thành phố NJ ra thì một số thế lực quanh thành phố cũng chạy đến.
Khi phát hiện đám người Tần Phân đóng quân ở dưới chân núi, không khí lập tức trở thành khung cảnh giương cung bạt kiếm.
“Gọi lão đại của các ngươi ra đây!”
Lão đại của mấy thế lực cùng bước ra.
“Các vị, di tích ở nơi này do Tần mỗ ta phát hiện, hơn nữa ta cũng đã báo cáo tình hình của nơi này cho Tô Pháp Thần, hắn đang trên đường đến đây.”
Tần Phân đi ra từ trong đám người, trực tiếp mang Tô Mộ ra chắn.
“Nếu các ngươi muốn tiến vào di tích, vậy thì phải xem Tô Pháp Thần có đồng ý hay không!”
Ngoài việc dẫn dắt chuyện Tô Mộ đang đến, Lăng thiếu còn dặn dò Tần Phân làm một chuyện khác.
Gây thù hằn!
Gây thù chuốc oán cho Tô Pháp Thần!
“Tô Pháp Thần?”
“Chuyện này!”
Quả nhiên, sau khi kéo tên tuổi của Tô Mộ vào, toàn bộ những thế lực của người cũ này đều chựng lại.
Tô Pháp Thần hùng mạnh thế nào bọn họ không phải không rõ.
Tần Phân thấy thế bèn nhấn mạnh thêm: “Những người như các ngươi còn không xứng để xách giày cho Tô Pháp Thần. Ta cho các ngươi thời gian mười phút, từ đâu tới thì cút về nơi đó cho ta!”
Lời nói này vừa ra khỏi miệng thì lập tức chọc giận mọi người.
“Cái tên này, ngươi nói chuyện hơi quá đáng rồi đấy!”
“Tô Pháp Thần thì sao chứ? Bọn ta có bốn năm mươi nghìn người ở nơi này đấy!”
“Đừng tưởng rằng Tô Pháp Thần thì vô địch nhé!”
“Đúng vậy, di tích là của mọi người, dựa vào cái gì để cho Tô Pháp Thần độc chiếm?”
Nếu vẻ mặt của Tần Phân ôn hòa thì có lẽ mọi người còn nể mặt.
Nhưng Tần Phân cố ý chọc giận bọn họ, đám người này không thể chấp nhận.
“Bất luận các ngươi có bao nhiêu người, trong mắt Tô Pháp Thần chẳng qua cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.”
“Nơi này không phải là trò chơi, nếu các ngươi còn không rời khỏi thì chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Tần Phân hô lên, nét mặt cuồng vọng.
Vốn dĩ hắn chính là một đại thiếu gia liều lĩnh, chuyện gây thù chuốc oán này phải gọi là muốn sao được vậy.
“Cái tên như ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Tô Pháp Thần mà thôi!”
“Đúng vậy, kêu Tô Pháp Thần ra đây!”
“Thả chó cắn người thì có tích sự gì? Có bản lĩnh thì tiêu diệt toàn bộ bọn ta đi!”
Trong một khoảng thời gian, tinh thần quần chúng kích động, cả chục nghìn người sinh ra lòng thù địch mãnh liệt đối với Tô Mộ.
Tần Phân thấy thế lộ ra nụ cười.
Chuyện Lăng thiếu giao phó hắn đã hoàn thành rồi.
“Đủ rồi, Tô Pháp Thần rất nhanh sẽ tới đây, người nào có gan thì nói trước mặt hắn đi!”
Lại một câu nói của Tần Phân khiến cho bầu không khí rơi vào yên tĩnh.
Nếu thật sự phải đối mặt với Tô Pháp Thần thì kết cục của bọn họ sẽ như thế nào, không ai có thể nói rõ.
Đây là trong hiện thực.
Một khi mất mạng thì đó thật sự là chết đấy.
Chính trong lúc này, một bóng người chậm rãi bước đến.
Hắn đeo một cây trường cung, một thân một mình, cả người tản ra luồng khí thế cường giả.
Sau khi hắn tới gần, những người bên cạnh không tự chủ được lui ra, nhường ra một lối đi.
Người này không để ý đến những người đó, tự đi về phía trên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận