Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 501: Ếch ngồi đáy giếng?

“Ta là Tô Mộ, bây giờ tuyên bố treo giải thưởng cho tin tức về di tích cho mọi người, nếu thông tin chính xác, ta sẽ tặng trang bị thất giai, thuốc cực phẩm cùng với lượng lớn đồng vàng.”
Tin tức này vừa truyền ra thì dấu hiệu đặc biệt kia lập tức dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người.
“Tô Pháp Thần lên tiếng rồi?”
“Lâu rồi không nhìn thấy Tô Pháp Thần lên kênh chat!”
“Gần đây Tô Pháp Thần đang làm gì thế? Di tích đó là trước kia ngươi đánh xuyên qua đấy sao?”
“Mẹ kiếp trang bị thất giai làm phần thưởng? Thế này khi nào mới mặc lên được chứ?”
“Mẹ nó, số thuốc kia hơi kinh khủng rồi đó, có bán không?”
Cả kênh chat đều trở nên sôi nổi.
Một giây sau, tin nhắn chat riêng của Tô Mộ lập tức bùng nổ.
“Ẩn!”
Tô Mộ trực tiếp ẩn toàn bộ những tin nhắn này.
Bây giờ vào lúc này chắc chắn sẽ có rất nhiều người mượn danh nghĩa di tích để nói những chuyện tầm thường với mình.
Muốn sàng lọc ra những tin tức hữu dụng từ đó không phải là chuyện dễ dàng.
Tạm thời đợi một khoảng thời gian trước!
Tô Mộ đóng kênh chat lại, mở cột bạn tốt ra.
Trên này đều là một số hội trưởng của công hội lớn.
Trong khoảng thời gian này, trên tay bọn họ chắc hẳn cũng có không ít đồng vàng.
“Bán ra thuốc cao cấp, có hứng thú không?”
Tô Mộ trực tiếp gửi tin nhắn riêng.
“Thuốc thất giai à? Được đấy, giá cả thế nào?”
“Tô Pháp Thần, ngươi dự định bán bao nhiêu?”
“Bây giờ ta sẽ tập hợp đồng vàng, Tô Pháp Thần ngươi chờ một lát trước nhé!”
Sau khi nhận được tin nhắn riêng của Tô Mộ, những hội trưởng này lập tức trở nên bận rộn.
Đây không chỉ là một cuộc giao dịch mà còn là cơ hội để giao thiệp với Tô Pháp Thần!
Sau một phen tính toán, Tô Mộ định một cái giá tương đối gần với nhu cầu cho số thuốc này.
Đánh chết số lượng ma vật tính bằng chục nghìn, cho dù là bán ra bằng giá tiền này thì Tô Mộ cũng có thể thu được mấy triệu đồng vàng.
Chia đều ra thì số đồng vàng mỗi công hội bỏ ra không nhiều.
Thậm chí có người còn muốn tiêu tốn lượng lớn đồng vàng để làm độc quyền thuốc trong tay Tô Mộ.
Về điểm này thì Tô Mộ quyết đoán lựa chọn từ chối.
Bán ra số thuốc này chỉ là thứ yếu. Mình còn có một mục đích khác.
“Nếu như có tin tức liên quan đến di tích có thể nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi thù lao hậu hĩnh!”
Tô Mộ nói cùng một câu với mỗi hội trưởng.
“Yên tâm, một khi có tin tức ta sẽ ngay lập tức liên lạc với Tô Thần!”
“Ta sẽ phái người tìm kiếm hai mươi bốn giờ, một khi có tin tức thì sẽ truyền tin cho ngươi.”
“Hiểu rồi!”
Chỉ một câu hứa hẹn đầu môi đơn giản như thế mà tất cả các đại hội trưởng đều điên cuồng cả lên rồi.
Bọn họ thậm chí còn mong đợi đối với thù lao hậu hĩnh mà Tô Mộ cho hơn cả phần thưởng của những sự kiện kia.
Nhìn thấy tin nhắn bọn họ gửi đến, Tô Mộ hài lòng nở nụ cười.
“Những công hội này phân tán ở các nơi trên toàn quốc. Chỉ cần một nơi nào đó xuất hiện tung tích của di tích thì tin tức nhất định sẽ truyền đến chỗ của ta.”
Nếu di tích xuất hiện ở phía bắc, lúc đó sẽ để cho Hiên Viên qua đó là được.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà mình và Hiên Viên chia nhau hành động.
Đạt được mục đích thứ nhất, Tô Mộ đi ra khỏi cửa hàng.
Số lượng đồng vàng tuôn ra khi đánh chết ma vật cao cấp cũng không ít, cộng thêm số lượng mấy triệu đồng vàng bán thuốc, bây giờ mình đã là triệu phú rồi!
Những nơi tiêu xài hạng sang ở Vương đô mình cũng có đủ năng lực tiêu dùng.
“Là Tô Pháp Thần sao?”
Ngay sau khi Tô Mộ đi ra khỏi cửa hàng thì có mấy người tiến lên đón.
“Có chuyện gì không?”
Tô Mộ liếc mắt nhìn bọn họ mấy lần, giọng điệu rất lạnh nhạt.
Đối với những người sống lại này, mình không có chút hảo cảm nào.
“Là thế này, bọn ta muốn mời ngươi thương lượng một số chuyện, không biết ngươi có hứng thú hay không?” Một người ăn mặc chiến sĩ mở miệng nói.
“Không có hứng thú!”
Tô Mộ khoát tay, quay đầu bước đi.
“Ngươi!”
Thái độ không nể mặt như thế cũng khiến cho chiến sĩ kia nóng nảy.
Nhưng không đợi Tô Mộ đi được mấy bước thì lại có mấy người chặn trước người của hắn.
“Tô Pháp Thần, bọn ta là thật lòng muốn mời ngươi đi bàn một số chuyện, hi vọng ngươi nể mặt.”
Lại là một chiến sĩ với thân hình cao lớn, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp nhàn nhạt.
“Ha ha!”
Tô Mộ vẫn không bị lay động, trực tiếp tiến về phía trước.
Chiến sĩ cố ý rướn thẳng người lên.
Trong lúc Tô Mộ xông tới hắn thì một luồng pháp tắc vô hình xuất hiện.
Mặc dù chiến sĩ bị đụng văng ra, nhưng mà lại không bị thương tổn.
“Tên thổ dân như ngươi, ngươi quá cuồng vọng rồi đấy!”
“Không nể mặt bọn ta thì ngươi chính là kẻ địch của tất cả bọn ta!”
Một tiếng rống to vang lên.
Nghe thấy hai chữ “thổ dân”, sắc mặt Tô Mộ trầm xuống.
Hắn quay đầu nhìn về phía mấy người sống lại ở phía sau kia, ánh mắt lạnh như băng.
“Nếu trong thành này không có pháp tắc thì các ngươi đã chết rồi!”
Giọng điệu của Tô Mộ vô cùng ngang ngược.
Những lời này cũng khiến cho sắc mặt của mấy người sống lại kia tái nhợt.
Bọn họ không hề nghi ngờ tính thật giả của lời nói này.
Những việc Tô Pháp Thần đã làm ở Ma Đô, những người sống lại cũng nhận được tin tức.
Cũng chính bởi như thế cho nên những người sống lại này mới chủ động tìm tới Tô Mộ.
Mục đích hiển nhiên là cầu hòa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận