Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 699: Tháp thế giới?

“Nhưng trong trận chiến kỷ nguyên trước, bọn họ bị vị Thần Vương, người cuối cùng bước lên thần tọa đánh rơi khỏi đỉnh tháp, bởi vì mất đi hầu hết thần lực nên thực lực hiện giờ cũng chỉ mạnh hơn chúng ta một chút.”
Nói đến đây, Thượng Quan Thiên Bác đột nhiên phát hiện Tô Mộ hơi híp mắt lại.
“Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của ta, trải qua năm tháng lâu dài khôi phục, bọn họ cũng có khả năng đã khôi phục hoàn toàn!”
Trên trán hắn không ngừng toát mồ hôi, cả người vô cùng căng thẳng.
Ngay cả trái tim Mộ Dung Đức cũng lên tới tận cổ họng.
Lời nói của Thượng Quan Thiên Bác rõ ràng cố ý hướng dẫn Tô Mộ suy nghĩ rằng những vị “Thần” đó cũng không mạnh.
Nói cách khác, Thượng Quan Thiên Bác đang muốn Tô Mộ tới biển Hắc Ám chịu chết!
“Vấn đề tiếp theo!”
Cũng may giọng nói của Tô Mộ lại vang lên.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, sau lưng toát đầy mồ hôi.
“Thật ra những người sống lại như chúng ta chính là người tồn tại trong kỷ nguyên trước!”
“Mỗi một kỷ nguyên, toà tháp đó sẽ xuất hiện trong thế giới hiện thực.”
“Chỉ cần có thể bước lên toà tháp đó là có thể nhận được “Thần lực” từ trong đó, mà người nhận dược “Thần lực” hoàn chỉnh mới có thể bước lên đỉnh tháp, tranh đoạt bảo toạ Thần Vương cuối cùng.”
“Còn về chuyện sau khi trở thành Thần Vương thì ta cũng không biết!”
Thượng Quan Thiên Bác rõ ràng học ngoan cướp trả lời trước Mộ Dung Đức.
Hắn nói rất nhiều, vậy nên trong lúc nhất thời, Mộ Dung Đức không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tô Mộ cũng không thúc giục.
Tin tức mình muốn biết đã thu thập đủ rồi, chờ sau khi vị lão tổ này nói xong, mình sẽ tiễn bọn họ lên đường!
Vài phút sau, Mộ Dung Đức như nghĩ ra điều gì đó, hắn mở miệng nói: “Ngươi biết huân chương của Thần đúng không? Mảnh nhỏ huân chương của Thần là thứ nhận được từ tầng dưới của toà tháp đó!”
“Chờ đến khi ngày sống lại cuối cùng tới, tòa tháp đó sẽ xuất hiện trong thế giới hiện thực, mỗi một tầng tháp đều có một thế giới!”
“Ngươi đừng nhìn chúng ta được gọi là lão tổ, nhưng chúng ta cuối cùng cũng chỉ bước lên tầng thứ ba của toà tháp đó mà thôi!”
Nghe đến đây, Tô Mộ lập tức cảm thấy hứng thú.
Mình từng nhìn thấy lối vào tòa tháp đó ở phía sau cánh cửa truyền tống ở Hoa Đô.
Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, mình thật sự không thể nhìn trộm toàn bộ toà tháp đó.
“Một tầng là một thế giới à?”
“Vậy tòa tháp này có tổng cộng mấy tầng?”
Tô Mộ hỏi vấn đề thứ tư.
Lần này, Thượng Quan Thiên Bác và Mộ Dung Đức cực kỳ ăn ý, không ai mở miệng trả lời.
Bọn họ đã cung cấp đủ nhiều thông tin.
Muốn biết càng nhiều thì Tô Mộ cần phải tỏ thái độ.
“Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi cần phải thề sẽ không giết hai người chúng ta!”
“Ngươi cần phải lấy Pháp Tắc Của Thần tiến hành thề, chúng ta cũng sẽ thề vĩnh viễn nguyện trung thành với ngươi!”
Thái độ hoàn toàn nhất trí của hai người làm Tô Mộ nhíu mày.
Bọn họ đã thể hiện giá trị trước mặt mình, hơn nữa biểu hiện còn có càng nhiều giá trị có thể khai quật.
Không thể nghi ngờ là giữ lại bọn họ, mình có thể thu hoạch càng nhiều thông tin hữu ích hơn.
“Được rồi!”
Tô Mộ nở nụ cười.
Hai hàm răng trắng kia cũng lập tức lộ ra.
“Chỉ cần ngươi thề, từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân của chúng ta!”
“Bái kiến chủ nhân!”
Thượng Quan Thiên Bác và Mộ Dung Đức hiển nhiên đã hiểu nhầm ý của Tô Mộ.
Bọn họ dập đầu vang một cái như trút được gánh nặng.
Sống vô số năm tháng, bọn họ tuyệt đối không cam lòng cứ vậy chết đi.
Từng có kinh nghiệm bước lên tầng thứ ba của toà tháp đó, chờ đến khi ngày sống lại cuối cùng tơi, chắn chắn bọn họ có thể bước lên một tầng nữa!
Ngay lúc hai người nghĩ như vậy.
Âm thanh sấm sét giao nhau vang lên!
Thượng Quan Thiên Bác và Mộ Dung Đức ngẩng phắt đầu lên.
Cảnh tượng trước mắt làm bọn họ cả đời khó quên.
Khắp thân người của thế giới hiện thực kia phủ lên tia sét vô tận, giống như một vị lôi điện quân vương.
Dưới bóng dáng của người này, bọn họ nhỏ bé như vậy!
“Không, chúng ta đã đi làm theo lời của ngươi rồi, ngươi không thể giết chúng ta!”
“Chúng ta còn có rất nhiều tình báo hữu dụng, ngươi chắc chắn sẽ dùng tới!”
“Chỉ cần ngươi không giết ta, cái gì ta cũng có thể làm, ta có thể làm con chó trung thành nhất của ngươi!”
Hai người cũng giống như chín người vừa mới bị giết kia, hoảng sợ nói không lựa lời.
Nhưng cho dù bọn họ nói như thế nào, luồng sát ý trong mắt Tô Mộ kia cũng không hề dao dộng.
“Không phải ngươi muốn biết toà tháp đó có mấy tầng sao? Chúng ta có thể nói cho ngươi, chỉ cần ngươi thu tay lại là được!”
“Còn có tin tức liên qua đến ba tầng tháp kia, lẽ nào ngươi không muốn biết sao?”
“Giữ lại chúng ta, càng hữu dụng đối với ngươi hơn là giết chúng ta!”
Hai người liên tiếp lên tiếng, muốn nói cho Tô Mộ, bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng.
Nhưng mà lôi quang vẫn như cũ không hề yếu đi, ngược lại còn chiếu sáng hơn.
“Ta liều với ngươi!”
“Ngươi không tuân thủ thoả thuận, tiểu tử ngươi như vậy, sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Giờ phút này, Thượng Quan Thiên Bác và Mộ Dung Đức rốt cuộc ý thức được.
Thượng Quan Thiên Bác lê thân thể tàn tạ, xông về phía Tô Mộ.
Mộ Dung Đức làm bộ tấn công, nhưng lại quay đầu lập tức chạy trốn.
So với Thượng Quan Thiên Bác đã nỏ mạnh hết đà, hắn thì vẫn luôn “duy trì thực lực”.
“Ta không có hứa cái gì với các ngươi cả.”
Tô Mộ lạnh lùng cười, Lôi Điện Kỳ Lân mãnh liệt lao xuống.
Thượng Quan Thiên Bác đứng mũi chịu sào, hài cốt tiêu tán dưới sự nghiền ép của lôi đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận