Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 604: Tiểu đội kỳ quái.

Nó lao về phía trước với khí thế mãnh liệt, dường như đang muốn nghiền Tô Mộ thành một đống thịt nát.
Tô Mộ không định né tránh, hắn giơ thanh sắt trong tay lên.
“Coong!”
Ngay khi Trùng thú tiến lại gần, thanh sắt đã đập thẳng vào đầu nó.
Thân hình to lớn kia lảo đảo một cái, bông tuyết trên người không ngừng lóe lên.
“Chi! Chi!” âm thanh vang lên.
Sau khi Trùng thú biến mất, trên mặt đất xuất hiện một thứ gì đó.
Một thanh hắc đao tinh xảo!
Thanh Hắc Đao này thoạt nhìn rõ ràng là có lực sát thương lớn hơn so với thanh sắt trong tay Tô Mộ.
“Làm giống như một trò chơi vậy hả?”
Tô Mộ cũng không có đi nhặt thanh đao kia, không nhịn được gãi gãi sau ót.
Tất cả mọi thứ diễn ra cũng quen thuộc quá đi?
“Ngươi đã giết chết Tank? Chỉ bằng một thanh sắt?”
“Sao có thể như thế được, cái tên này, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”
Đột nhiên, vài tiếng hô sợ hãi vang lên.
Tô Mộ quay đầu lại nhìn, một đội vũ trang hạng nặng đang đứng bên cạnh một tòa nhà bỏ hoang.
Họ mặc quân phục rằn ri, cầm vũ khí hạng nặng trên tay, còn mang không ít vũ khí hạng nhẹ trên người.
“Đây là một tồn tại giống như NPC? Hay có thể nói chính là người trong thế giới này?”
Sự xuất hiện của những người này khiến Tô Mộ cau mày.
Cho dù là người phụ nữ trước đó, hay là tiểu đội này, đều khiến cho hắn có một loại cảm giác rất không chân thực.
“Ngươi là ai?”
Không đợi Tô Mộ mở miệng, người dẫn đầu của tiểu đội kia đã giơ súng trong tay lên, đặt câu hỏi trước.
“Đừng chĩa thứ đồ chơi đó về phía ta, nếu không người chết sẽ là các ngươi đấy!”
Tô Mộ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họng súng, không có bất cứ ý định thỏa hiệp nào.
Hắn là ai? Câu hỏi này căn bản là không có cách nào trả lời được.
“Ngươi là người bị lây nhiễm sao?”
Nghe thấy lời nói của Tô Mộ, tất cả những người trong đội đều giơ súng lên như thể đang đối mặt với kẻ địch.
Nhìn thấy tư thế của bọn họ như vậy, thì có lẽ chỉ cần Tô Mộ có một chút hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ không chút do dự mà nổ súng.
Tô Mộ cũng không phí lời, ánh mắt nghiêm nghị.
Mặc dù hắn cũng không biết những người trước mặt hắn đang diễn vai nhân vật gì, nhưng chỉ cần bắt bọn họ phục tùng hắn, thì thông tin lấy được cũng giống như nhau cả thôi.
“Nổ súng!”
Trong nháy mắt khi Tô Mộ động đậy, đội trưởng của tiểu đội cũng hạ lệnh.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Lưới hỏa lực mạnh mẽ lao thẳng về phía Tô Mộ.
“Coong! Keng! Keng!”
“Thân thể của tên này còn cứng hơn cả Tank ư?”
“Nếu hắn là người bị lây nhiễm, thì ít nhất thực lực của hắn cũng phải là cấp Vương!”
“Mau rút lui!”
Phát hiện ra công kích căn bản không làm gì được Tô Mộ, đám người trong tiểu đội lập tức hô lên.
Nhưng so với Tô Mộ, tốc độ của bọn họ kém hơn một chút.
Trong nháy mắt, Tô Mộ đã đi tới bên người gã đội trưởng.
Tô Mộ túm lấy thân thể hắn, nhẹ nhàng hất lên.
Còn những đội viên còn lại thì bị đập xuống đất như những quả bóng bowling.
“Các ngươi là ai?”
Tô Mộ giẫm lên ngực của gã đội trưởng, âm thanh cực kỳ lạnh lẽo.
“Chúng ta là tiểu đội của những người may mắn sống sót, nhiệm vụ là phá hủy sào huyệt mẹ Trùng Tộc của thành phố Z.”
“Nếu không, sau 12 tiếng nữa, nơi này sẽ bị Trùng thú hoàn toàn chiếm cứ!”
Cơn đau dữ đội khiến cho đội trưởng không dám che giấu bất cứ điều gì.
“Phá hủy sào huyệt mẹ Trùng Tộc?”
Nghe thấy lời hắn nói, Tô Mộ híp mắt lại.
“Chỉ dựa vào các ngươi, mà cũng có thể phá hủy sào huyệt mẹ ư?”
Mặc dù nói những lời này có hơi tổn thương, nhưng những gì mà Tô Mộ nói quả thực không sai.
Ngay cả con Trùng thú gọi là Tank vừa rồi, e rằng đội ngũ này còn không ứng phó nổi, chứ đừng nói là sào huyệt mẹ Trùng tộc.
“Tấn công bằng sức mạnh đương nhiên là không được, nhưng chỉ cần có thể khống chế được trung tâm bắn phá bên trong thành phố là chúng ta đã có thể thực hiện một đòn đả kích mang tính hủy diệt với sào huyệt mẹ rồi!”
Đội trưởng không chút khí phách mà trả lời.
“Không đúng!”
Lời này nghe thì có vẻ rất đạo lý, nhưng Tô Mộ lại lắc đầu.
Cái tên dưới lòng bàn chân này trả lời quá dứt khoát rồi!
Hắn thậm chí còn chưa có dùng sức!
“Chúng ta liều mạng với ngươi!”
Như thể bị Tô Mộ vạch trần, biểu cảm của đội trưởng đột nhiên trở nên hung dữ.
Không chỉ hắn, các thành viên khác của tiểu đội cũng giống như là phát điên vậy.
Bọn họ cởi bỏ quả mìn nổ treo ở thắt lưng, không chút do dự kíp nổ.
“Ầm!”
“Ầm!”
Tiếng nổ liên tục không ngừng, nhưng những mảnh vụn bắn trúng vào thân thể của Tô Mộ kia lại căn bản không tạo nên chút tổn thương nào cho hắn.
“Thật không bình thường!”
Tô Mộ nhíu chặt lông mày.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng mình cần phải tiêu diệt “sào huyệt mẹ Trùng tộc” để vượt qua cửa ải, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Tô Mộ không thể không hoài nghi, sự xuất hiện của tiểu đội này là đang cố ý dẫn dắt hắn tới sào huyệt mẹ Trùng Tộc.
Chính hắn vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống của thế giới này nữa!
“Chi! Chi!”
Trên mặt đất, thi thể của mấy người kia xuất hiện bông tuyết.
Cũng giống như cách những con Trùng thú đó biến mất, những người này cũng biến mất rất nhanh.
Cảnh tượng này khiến Tô Mộ càng thêm chắc chắn, thế giới này được làm giống như thế giới game.
“Nếu những người này và thú đều sẽ biến mất, vậy những kiến trúc này có phải cũng như vậy hay không?”
Tô Mộ đột nhiên có một ý tưởng.
Cho dù là lực pháp tắc, cũng có khả năng bị phá hủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận