Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 605: Phá hủy sào huyệt mẹ?

Hít một hơi thật sâu, hắn bước đến bên cạnh một tòa nhà.
Hắn sử dụng tất cả sức mạnh của mình ra tay, tòa nhà đổ nát không thể chống đỡ được nữa.
“Chi! Chi!”
Một giây tiếp theo, đống đổ nát cỉa toà nhà bỗng xuất hiện bông tuyết.
“Quả nhiên là có thể!”
Sau khi phát hiện ra điều này, Tô Mộ lộ ra vẻ hưng phấn.
Chỉ cần hắn phá hủy cái thế giới này, thì những nhiệm vụ kia, cũng không cần thiết phải tồn tại nữa rồi.
Ý tưởng này của hắn tuyệt đối là táo bạo!
Nếu là người khác, trong một hoàn cảnh không xác định như thế này, căn bản không thể nghĩ ra cách làm như thế được.
“Bắt đầu thôi!”
Nhếch miệng cười một tiếng, Tô Mộ bắt đầu tàn phá.
Phá dỡ hay gì đó, đây là công việc chân tay!

Thế giới hiện thực.
Hiên Viên đang đứng trong vòng vây của một đám người.
Trên đỉnh đầu của hắn, một con Cự Long đang bay vòng quanh.
“Chúng ta cũng đâu có trêu chọc gì tới ngươi!”
“Ngươi đi bây giờ còn kịp đấy.”
“Nếu xé rách da mặt thật, thì đều không tốt đối với tất cả mọi người.”
Kẻ bao vây Hiên Viên chính là một đám người sống lại, nhưng đám người này hoàn toàn không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa, mà là đang khiếp sợ trong lòng.
“Tử Long, giữ lại một tên là được rồi!”
Hiên Viên hô một tiếng với không trung.
“Gào!”
Tử Long gầm lên một tiếng, tuyên bố trận chiến bắt đầu.

“Ầm!”
“Phanh!”
Thành phố Z, những cơn chấn động dữ dội nối tiếp nhau vang lên.
Chỉ với nắm đấm của mình, Tô Mộ điên cuồng phá hủy tất cả mọi thứ mà hắn có thể nhìn thấy.
Những bông tuyết lần lượt xuất hiện, một hiện tượng đặc biệt dần dần xuất hiện ở thành phố này.
Đó là một loại hư vô không thể diễn tả bằng lời.
Nó giống như một kiệt tác triple-A, một số khu vực như thể vẫn chưa hoàn thành thiết lập mô hình vậy.
“Ngươi còn chưa chịu đi ra?”
Tô Mộ lộ vẻ mặt hưởng thụ, giống như đang trò chuyện, cũng giống như đang thì thầm.
Có lẽ là nghe được lời nói của hắn, bên ngoài đột nhiên truyền đến động tĩnh không nhỏ.
“Tít! Tít! Tít!”
Đó là một loạt tiếng còi.
Chẳng bao lâu sau, một đội quân xuất hiện trong tầm mắt của Tô Mộ.
Số lượng đội ngũ này vô cùng đông đảo.
Ngoài vũ khí hạng nặng ra, Tô Mộ còn nhìn thấy xe bọc thép, và cả Tank chân chính.
Với quy mô như thế này, thì đội ngũ này hẳn là được trang bị khá tốt.
Phải nói rằng một đội ngũ này đi tấn công sào huyệt mẹ Trùng tộc, phỏng chừng còn trông ra chút kết quả.
Một chiếc xe tải lái đến bên cạnh Tô Mộ, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
“Xin chào, là người may mắn còn sống sót sao?”
Hắn cực kỳ nhiệt tình đưa tay về phía Tô Mộ.
“Không phải!” Tô Mộ lạnh lùng nhìn đối phương, tiếp tục nói: “Ta là người bị lây nhiễm!”
“Người bị lây nhiễm?”
Người trung niên rõ ràng đã bị dọa cho giật mình, hắn vội vàng móc súng lục bên hông ra.
“Cảnh báo!”
Không chỉ hắn, rất nhanh hàng trăm khẩu súng đều nhằm vào Tô Mộ.
“Xem ra ngươi vẫn chưa hoàn toàn bị lây nhiễm, chúng ta có mang một ít vắc-xin, chỉ cần tiêm vào, ngươi vẫn có cơ hội sống sót!”
Điều kỳ quái là người đàn ông trung niên không ra lệnh nổ súng.
Một người binh sĩ cầm lấy một cái vali xách tay đi về phía Tô Mộ.
Sau khi mở ra, bên trong có một ống truyền màu xanh nhạt.
Tô Mộ nhìn thoáng qua người trung niên một cái.
“Dùng vắc-xin này, ngươi sẽ được an toàn!”
Người đàn ông trung niên nở một nụ cười hiền từ, mở miệng nói.
Tô Mộ không nói gì, hắn cầm ống dẫn lên.
Ngay khi mọi người đều đang nhìn hắn, thì Tô Mộ đã làm ra một hành động đáng kinh ngạc.
Với tốc độ cực nhanh, hắn trực tiếp đâm thẳng ống dẫn màu xanh vào người binh sĩ xách va li.
“Ngươi đang làm cái gì vậy!”
Thấy vậy, người đàn ông trung niên gầm lên giận dữ.
Dường như ngay tại lúc đó, tất cả mọi người cùng nhau nổ súng.
“Đoàng đoàng đoàng!”
“Ầm!”
Vô số hỏa lực bắn về phía Tô Mộ.
Thế nhưng những đòn tấn công này rơi vào cơ thể Tô Mộ thì lập tức bị vô hiệu hóa.
Giống như những đợt tấn công của những người chơi khác trong game Thần Đồ vậy, những “hỏa lực hạng nặng” này vẫn không thể chọc thủng phòng ngự của hắn được.
Tô Mộ cũng không hề phản kích, lẳng lặng nhìn sự biến hóa của những binh sĩ kia.
Chẳng bao lâu sau, phần lưng của người binh sĩ bỗng phình to.
Thứ gì đó giống như xúc tu xé toạc da thịt của hắn, nhô ra khỏi lưng.
Đây chẳng qua chỉ là khởi đầu!
Ngày càng nhiều xúc tu nhô ra từ các bộ phận khác nhau trên cơ thể của hắn, toàn bộ quá trình trông cực kỳ rợn người.
“Đây chính là vắc-xin mà ngươi cho ta đó hả?”
Nhìn người binh sĩ trước mắt đã biến thành Trùng thú, Tô Mộ hô lên với người đàn ông trung niên bằng giọng điệu đùa giỡn.
“Vắc-xin phòng bệnh chỉ có tác dụng với người nhiễm bệnh, nếu dùng trên người bình thường, hắn đương nhiên sẽ xảy ra biến hoá!” Người đàn ông trung niên giận dữ hét.
“Được rồi!”
Tô Mộ nghe vậy, cười khoát tay một cái.
“Giả bộ tiếp cũng chẳng còn thú vị nữa!”
Giọng nói lạnh như băng kia khiến cho sắc mặt người đàn ông trung niên trầm xuống.
“Ta không biết ngươi đang nói gì!”
“Chúng ta đang muốn đi phá hủy sào huyệt mẹ Trùng Tộc ở trung tâm thành phố, nếu ngươi không muốn gây trở ngại cho chúng ta, vậy thì hãy tránh sang một bên!”
“Nếu trong thời gian quy định chúng ta không thể phá hủy được sào huyệt mẹ, vậy thì thành phố này sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát!”
Hắn lại nói một lần nữa, trong lời nói không ngừng nhấn mạnh tới sào huyệt mẹ.
“Các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ mắc mưu hay sao?”
Tô Mộ lộ ra một nụ cười khinh thường trên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận