Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 620: Cuộc chạm trán giữa người sống lại với người chơi.

“Không biết tình hình bên vị nghị trưởng kia bây giờ sao rồi.”
“Hắn sẽ không xét nhà ta chứ?”
Người máy đang quét dọn, Tô Mộ bỗng chợt nhớ tới.
Mình chạy vào lăng mộ này, vị nghị trưởng kia nhất định sẽ tức đến nổ phổi.
Phái người đuổi theo chắc chắn sẽ không đuổi kịp mình, chỉ e tên này giở thủ đoạn với mình.
Tầng hầm của dinh thự Vương Đô đã hao phí không ít tâm huyết của mình mà!
“Nếu tên kia xét nhà ta, vậy ta sẽ chiếm nhà của hắn!”
...
Vương Đô thành.
Thời gian của sự kiện đã đi đến ngày thứ hai.
Lượng lớn người chơi bắt đầu tập trung ở cổng thành.
Đây đều là những người sống lại bị Tô Mộ giết một lần thậm chí vài lần trước đó.
“Tất cả mọi người nghe cho kỹ, đây là lần phản kích cuối cùng của chúng ta, nếu các ngươi không muốn bị một thổ dân đè đầu đến không ngẩng lên được, vậy thì toàn lực ứng phó cùng với ta!”
Một người đàn ông có dáng dấp oai hùng thét ra tiếng gào lớn.
Lần này, bọn họ cũng coi như được ăn cả ngã về không rồi.
Tất cả những người sống lại trong Vương Đô thành đều tập trung hết ở đây.
Bọn họ buông bỏ định kiến với nhau, vứt bỏ quan hệ đối địch vốn có, chỉnh đốn lại một lần nữa.
Chuyện liên quan đến hàng chục ngàn người, vốn là một vấn đề vô cùng phiền toái.
Nhưng dưới sự điều động của các thành viên cốt lõi trong hội Thí Thần, tất cả chỉ mất một ngày.
“Giết vào lăng mộ, giết chết Tô Mộ, chúng ta nhất định phải làm cho hắn hiểu được, ai mới thực sự là chủ nhân nơi này!”
“Không có gì phải sợ, mặc dù hắn rất lợi hại, nhưng mấy chục nghìn người chúng ta tập hợp lực lượng, lại đi sợ hắn sao?”
Huy động trước cuộc chiến cực kỳ thành công, một đám người sống lại có thể gọi mạnh như thành đồng.
“Chỉ với những người sống lại như các ngươi á? Đừng nghĩ tới việc gây rắc rối cho Tô Thần nữa!”
“Phải đó, ta đã thấy đám người các ngươi gai mắt từ lâu, đừng ai nghĩ tới việc ra khỏi thành!”
Đúng lúc này, lại có một đám người mênh mông chậm rãi đi tới cửa thành.
Âm thanh ồn ào vang lên không ngừng, không ít người chỉ vào mặt những người sống lại kia, lớn tiếng mắng mỏ.
Nếu Tô Mộ ở đây, chắc chắn có thể thấy không ít người quen.
Người dẫn đầu không phải là ai khác, chính là Long Phi.
Còn có hội trưởng của các công hội lớn với không ít nhân vật nổi tiếng trước đây.
Sau khi thông báo truy nã Tô Mộ xuất hiện, ngay lập tức Long Phi cũng đã tập kết nhân thủ.
“Chỉ bằng đám cá con các ngươi ư?”
“Một đám thổ dân không biết trời cao đất dày, còn mưu tính đối địch với chúng ta? Thật sự cho rằng Tô Mộ kia có thể bảo vệ các ngươi sao?”
“Ếch ngồi đáy giếng, nực cười vô cùng!”
Đa số những người sống lại trực tiếp cười nhạo khi nghe thấy những lời mắng chửi của những người kia.
Cho dù Long Phi mang đến nhiều người hơn nữa, cũng không lọt vào pháp nhãn của những người sống lại này.
Cường giả đỉnh cấp trong đám người chơi trong hiện thực thì sao?
Chẳng qua chỉ là đá kê chân cho những người thiên tuyển như bọn họ mà thôi!
“Vậy thì thử một lần đi, mặc dù chúng ta liều mạng dùng hết số lần sống lại, cũng sẽ không để cho các ngươi rời đi!”
Long Phi biết rõ sự kiêu ngạo của những người sống lại này, thể hiện ra tư thái cực kỳ cứng rắn.
Rõ ràng những lời này rất có hiệu quả.
Trong hỗn chiến, tuy rằng người sống lại không sợ, nhưng chắc chắn sẽ xuất hiện không ít thương vong.
Từ đó, chẳng những làm xáo trộn bố cục của bọn họ, hơn nữa còn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí.
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Đúng lúc này, sắc mặt của người đàn ông oai hùng trầm xuống đi tới trước mặt Long Phi.
“Hôm nay trong các ngươi ai dám ra tay, thì đó chính là tử địch của chúng ta, giết bằng chết thì thôi!”
“Đợi đến ngày sống lại, ta dám bảo đảm, không ai trong các ngươi sống được!”
Câu nói này cực kỳ ngang ngược.
Không ít người chơi lộ ra vẻ sợ hãi trên gương mặt.
Sự tồn tại của người sống lại vốn dĩ khiến cho bọn họ không với tới được.
“Ngươi đang hù dọa chúng ta à?”
Long Phi nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông oai hùng, không hề nhượng bộ chút nào.
“Ta cần thiết phải hù dọa một con kiến sao?”
Người đàn ông oai hùng khinh thường nở nụ cười.
“Vậy ngươi còn ở đây nói những lời vô ích làm gì?”
Thái độ cuồng vọng của hắn khiến cho Văn Diệu ở bên cạnh giận đến không kiềm chế được.
Ngày sống lại còn chưa đến, tất cả liệu có giống như những người sống lại này nói hay không còn chưa biết được.
Nhưng mà bây giờ rõ ràng là những người sống lại này đã sợ.
“Ta cho tất cả các ngươi một cơ hội.” Người đàn ông oai hùng không đếm xỉa Văn Diệu, chuyển hướng hét về phía trên chục nghìn người chơi: “Chỉ cần hôm nay không ngăn cản người của chúng ta, ngày sau có thể tránh khỏi cái chết.”
Hơn chục nghìn người chơi ngơ ngác nhìn nhau.
Những hội trưởng của đại công hội kia cũng lâm vào trầm tư.
Thời khắc lựa chọn đã đến.
Là thỏa hiệp với người sống lại? Hay là tiếp tục ủng hộ Tô Pháp Thần?
“Các vị, nếu có ai sợ vậy thì rời khỏi đi, ta sẽ không trách các ngươi.”
Lúc này, giọng nói của Long Phi vang lên.
“Cho dù hôm nay chỉ có một mình ta, ta cũng phải liều mạng với những tên này!”
Sự dứt khoát kiên định kia khiến cho người ta xúc động!
“Chúng ta không sợ, chúng ta đứng về phía Tô Pháp Thần!”
“Cho dù chết ta cũng phải kéo theo mấy tên chịu tội thay!”
“Nói không sai, nếu không kéo được người chịu tội thay, ta cũng phải vặt vài chiếc lông của các ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận