Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 684: Đáng sợ quá.

Trong lòng nhiều người, Tô Pháp Thần quả thực là đại diện vô sở bất năng.
Nhưng sức mạnh của những người sống lại cũng làm người ta thầm run sợ.
vị diện rốt cuộc là gì?
Trong những người ở đây, không một ai có thể giải thích rõ được.
Liệu Tô Pháp Thần có thể thoát khỏi vị diện không, cũng không ai dám đánh cược.
Giả sử thực lực Tô Pháp Thần mạnh mẽ, có thể thoát khỏi hang hùm, nhưng thời gian thì sao?
“Chúng ta không có lựa chọn khác!”
Long Phi cũng hiểu rõ những điều này, lực bài chúng nghị.
“Trong mắt những người sống lại, chúng ta chỉ là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi!”
“Các ngươi cam nguyện sống dưới sự khống chế của họ sao?”
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người đều cúi đầu.
Sự hiện diện của người sống lại tựa như một ngọn núi cao không thể vượt qua, buộc họ chỉ có thể dừng lại ngước nhìn.
Nhưng trên ngọn núi cao này, họ vẫn có thể nhìn thấy một khoảng trời!
“Vậy chờ vương giả Tô Pháp Thần trở về!”
“Ta tin tưởng Tô Pháp Thần, không lâu nữa hắn chắc chắn có thể quay về!”

Thế giới vị diện.
Tô Mộ đã đi tới vị trí của gia tộc thứ tư.
Nơi này nằm trên đỉnh núi tuyết, rất có cảm giác danh môn đại phái.
Nhưng đệ tử của danh môn đại phái này hiện giờ đang phủ phục dưới đất.
“Xin ngươi tha cho chúng ta một mạng đi, ngươi muốn biết gì cũng được, chúng ta bảo đảm biết gì nói nấy!”
Sau khi đi tới nơi này, Tô Mộ không nói hai lời, lấy tư thế cực kỳ mạnh mẽ đánh vào trong.
Để giữ lại vài người sống lại, hắn không sử dụng kỹ năng phá hoại phạm vị lớn như Thiên Hỏa Thiêu Thành.
Khởi đầu với Lôi Điện Kỳ Lân và Hố Đen Hấp Dẫn, trực tiếp giết chết lão tổ của họ ngay trước những người sống lại.
Lão tổ vừa chết, những người còn lại dám phản kháng nữa ư?
“Cho ta biết các ngươi tới thế giới hiện thực bằng cách nào!”
Giọng Tô Mộ không giận tự uy.
Chỉ điềm tĩnh hỏi một câu, từng người sống lại đang nằm sấp dưới đất đều run sợ trong lòng.
“Trong tộc có trận pháp truyền tống, có thể đưa một vài hậu bối của gia tộc vào thế giới hiện thực ạ!”
“Chỉ có điều những người có thực lực mạnh mẽ đều chọn lên núi vượt giới, nơi đó có một tế đàn truyền tống, có thể thông với thế giới hiện thực.”
Vài giọng nói liên tiếp cất lên.
“Núi vượt giới?”
Tô Mộ nghe vậy thì nhíu mày lại.
Lúc mình bị hút vào vị diện này, điểm đến chính là một sơn mạch.
“Hiểu rồi!”
Nhớ lại tình hình lúc đó, Tô Mộ cũng kịp phản ứng.
Mình muốn trở về thế giới hiện thực thì chỉ cần kích hoạt tế đàn truyền tống là được.
Còn kích hoạt thế nào?
Điều này không làm khó được một đại sư trận pháp đâu.
“Câu hỏi thứ hai!”
“Nghe nói trong vị diện của các ngươi có sự hiện diện của thần, tên kia đang ở đâu?”
Câu hỏi của Tô Mộ khiến một đám người sống lại trố mắt.
Người trước mắt này dùng “vị diện của các ngươi”, câu hỏi trước lại là làm cách nào để tiến vào thế giới hiện thực.
Họ đột nhiên nhớ ra.
Trước đó, lão tổ của các đại gia tộc hợp tác với nhau để kéo một thổ dân thế giới hiện thực vào vị diện.
“Ngươi là người bị các tộc truy quét?”
“Trời ơi, sao ngươi lại ở đây!”
“Tai họa! Quả là một trận đại kiếp mà!”
Không ít người cuồng loạn gào thét.
Thế giới quan của họ hoàn toàn sụp đổ!
Nhưng không ai trả lời câu hỏi của Tô Mộ.
Chuyện này nếu vào ngày thường, nói ra chắc chẳng ai tin nổi đâu!
Nếu không có trở ngại pháp tắc, chỉ cần họ đến được thế giới hiện thực vậy chẳng phải họ sẽ đứng trên đỉnh cao ư?
Tuy nhiên, bây giờ, chỉ một người của thế giới thực đã có thể càn quét mọi thứ trong vị diện của họ rồi.
Ngay cả lão tổ của một tộc cũng hôi phi yên diệt trong tay kẻ đó.
Đáng sợ quá!
Chúng sinh muôn màu, tiếng khóc thảm thiết là đáng thương nhất.
Tô Mộ nhìn những người sống lại kia, không có một chút tình cảm nào.
“Ta đang hỏi các ngươi đấy!”
Tiếng quát mắng rét lạnh vang lên.
Bấy giờ, nhóm người sống lại mới phản ứng lại.
Sống chết của họ còn đang nằm trong tay cái kẻ từ thế giới hiện thực này đấy!
“Quả thật thế giới này có ‘Thần’, băng qua biển Ám Hắc thì có thể đến cấm địa Thần Khư.”
Một người sống lại thấp thỏm đáp.
“Cấm địa Thần Khư?”
“Nghe có vẻ là một phó bản cỡ lớn à nha!”
Tô Mộ nhẹ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Biển Ám Hắc ở đâu?”
“Đi thẳng theo hướng bắc sẽ có thể nhìn thấy đại dương màu đen kia, cấm địa Thần Khư ở trong đó, nhưng hầu như không ai biết vị trí cụ thể.”
Người sống lại trả lời rất kỹ càng.
Tô Mộ không hề nghi ngờ hắn.
Những người sống lại này ước gì hắn đến những chỗ nguy hiểm, con đường họ chỉ chắc chắn vô cùng hung hiểm.
Vừa hay chỗ này mới có thể thỏa mãn nhu cầu của mình.
“Coi như các ngươi phối hợp.”
Sờ cằm, Tô Mộ mỉm cười.
“Vậy cho các ngươi chết nhanh và thoải mái chút nha!”
Vừa dứt lời, vô số Đạn Bay Ma Pháp bay ra từ người Tô Mộ.
Đã lâu mình chưa sử dụng kỹ năng này.
Sự tác động của tên lửa mạnh mẽ có thể lấy đi mạng sống của người sống lại chỉ trong khoảnh khắc.
Vỏn vẹn vài giây, tất cả người sống lại đều ngã xuống.
“Chớp Nhoáng!”
Tô Mộ vừa nghĩ, đã đi tới kho tàng của gia tộc này.
“Không có huân chương của Thần?”
“Mẹ nó nghèo nàn quá rồi đấy?”
Lục lọi hết toàn bộ kho tàng, Tô Mộ thất vọng.
Thảo nào gia tộc này xây trên túi tuyết lạnh lẽo.
Không có thực lực, cũng không có địa bàn tốt luôn sao?
“Phải tranh thủ thời gian, còn rất nhiều nơi đang chờ ta đến nữa!”
“Giải quyết bọn cá long tong xong, vậy phải đi xem cá lớn rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận