Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 789: Di tích ở dãy núi Côn Luân.

“Đúng vậy, nếu trong núi Côn Luân thật sự có di tích, vậy thì chắc chắn sẽ có bảo bối.”
“Dù có gì thì cũng phải báo cho Tô Pháp Thần một tiếng, ta sẽ lập tức đi báo tin!”
Đương nhiên, cũng có không ít người sau khi biết tin này, người đầu tiên bọn họ nghĩ tới là Tô Mộ.

Thành Diệu Nhật.
Tô Mộ vào trong trò chơi.
“Thần Lạc được đó, có việc nhờ là giúp!”
Sau khi nhìn thấy trong thành đâu đâu cũng là vệ binh, hắn nở nụ cười.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, trong thành rộng lớn đúng là không nhìn thấy một người chơi nào.
Tô Mộ vừa suy nghĩ, hắn đã trực tiếp Chớp Nhoáng tới trước mặt Thần Lạc.
Dường như đã tập mãi thành thói quen, Thần Lạc vô cùng bình tĩnh tiếp tục xử lý công việc trong tay.
“Nghị trưởng đại nhân đúng là chuyên nghiệp!”
Tô Mộ thấy thế bèn bật ngón cái lên.
Lúc này, Thần Lạc mới ngẩng đầu lên nở một nụ cười khổ.
“Không phải đều là chuyện tốt mà ngươi làm à?”
Nếu không có Tô Mộ, hắn căn bản không cần gánh vác chức nghị trưởng này.
“Chuyện của ta đã xử lý xong rồi, tòa thành này có thể khôi phục như trước.” Tô Mộ khẽ mỉm cười, không hề khách sáo với vị nghị trưởng đại nhân này xíu nào.
“Nhanh vậy à?”
Thần Lạc nghe vậy lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn có thể đoán sơ qua chuyện Tô Mộ muốn làm là gì, nhưng không ngờ Tô Mộ có thể xử lý nhanh như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì Thần Lạc cũng cảm thấy chuyện này cũng bình thường.
Người đứng trước mặt hắn đâu phải là người bình thường!
Tô Mộ không trả lời câu hỏi này, hắn bước nhanh về chiếc sô pha ở bên cạnh rồi ngồi xuống.
“Ngươi biết bao nhiêu về bức tường đó?”
“Còn nữa, ngươi biết gì về vị Tà Thần kia?”
Thần Lạc khẽ nhướng mày, buông văn kiện trong tay xuống.
Hắn đứng dậy, một tay chống cằm rơi vào trầm tư.
“Từ lúc ta hiểu chuyện, ta đã biết bức tường đó là thứ cuối cùng Nhân tộc có thể dựa vào, nếu không có nó thì toàn bộ Vương Đô và những thành phố, thị trấn phía sau Vương Đô đều sẽ bị ma vật hủy diệt.”
“Còn về vị Tà Thần kia thì ta chỉ biết hắn tồn tại, còn chuyện khác thì ta cũng không biết.”
Nói đến đây, Thần Lạc nhìn chằm chằm Tô Mộ, không nhịn được bèn hỏi:”Vì sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta những chuyện này?”
“Ta chỉ muốn chứng thực vài chuyện mà thôi.”
Tô Mộ mỉm cười trả lời.
Nếu mình có thể biết được lý do của bức tường đó thì có lẽ có thể nắm giữ càng nhiều tin tức hơn.
“Ngươi biết ai là người xây lên bức tường này không?”
“Không biết!”
Thần Lạc dứt khoát lắc đầu.
“Nếu ngươi muốn biết đáp án thì sợ rằng chỉ có nghị trưởng đời trước mới có thể nói cho ngươi nghe thôi.”
Nghe thấy Thần Lạc nói vậy, Tô Mộ bĩu môi.
“Ta đi đây!”
Hắn vừa suy nghĩ, cả người đã trở về nhà ở Vương Đô.
Trong tay có một mảnh huân chương của Thần hoàn chỉnh, cộng thêm hai tài liệu có thể so sánh với huân chương của Thần, hắn hoàn toàn có thể tăng thêm mấy kỹ năng nữa.
“Bây giờ ta không thiếu điểm công kích, không thiếu mana, kỹ năng sát thương hệ pháp cũng đủ dùng.”
“Hay là chỉnh mấy kỹ năng của nghề khác nhỉ?”
Tô Mộ nhìn về phía công kích vật lý của mình.
So với mấy triệu công kích ma pháp thì công kích vật lý thật sự hơi thấp.
Sử dụng một mảnh huân chương của Thần hoàn chỉnh để tăng công kích vật lý cũng là một lựa chọn không tệ.
“Trực tiếp sử dụng à?”
“Không có những tài liệu khác làm ta cảm thấy không thể phát huy hoàn toàn giá trị của huân chương của Thần!”
“Hay là dùng luôn cả hai cái này?”
Tuyển kỹ năng xong, Tô Mộ lại do dự.
Có lẽ mình có thể chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
“Tiếp theo nên làm gì đây? Tiếp tục đi sâu vào mảnh đất màu đen ngoài tường ư?”
“Hay là đi thăm dò thế giới phía sau cánh cánh cửa truyền tống ở các nơi?”
Muốn thu hoạch một lượng lớn tài liệu, tất nhiên hắn sẽ phải trải qua những”trận chiến gian khổ”.
Ngay khi Tô Mộ đang suy nghĩ thì kênh chat đột nhiên vang lên tiếng tinh tinh tinh.
“Tô Pháp Thần, núi Côn Luân có di tích xuất hiện, không ít người đã vào núi tìm kiếm, ta nghĩ không bao lâu nữa là có thể xác định được tin đó là thật hay là giả.”
“Tô Thần, Tô Thần, hình như trong núi Côn Luân có di tích thượng cổ, ngươi có muốn tới đó xem thử không?”
“Núi Côn Luân có di tích à!”
Có rất nhiều tin nhắn, nhưng những tin nhắn được Tô Mộ nhận đều bởi vì trong đó đều nhắc tới di tích.
“Lúc này đột nhiên xuất hiện di tích à?”
“Hơn nữa còn ở nơi như núi Côn Luân nữa chứ?”
Nhìn những nội dung không khác nhau là mấy này, Tô Mộ nheo mắt lại.
Di tích xuất hiện có quan hệ rất quan trọng.
Dựa vào những gì đám người sống lại đó nói, sau khi ngày sống lại tới, trong thế giới hiện thực sẽ có nhiều di tích thượng cổ xuất hiện hơn.
Bảo bối trong di tích càng không phải là ít.
“Thật ra ta cũng có thể tới đó xem thử.”
Đi từ Ma Đô đến núi Côn Luân cần phải đi qua toàn bộ Hoa quốc.
Nhưng đối với Tô Mộ thì chút khoảng cách này không là gì cả.
Hắn bay với tốc độ nhanh nhất không mất bao lâu là có thể tới nơi.
Dù tin tức này là giả thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
“Lỡ như tin này là thật, vậy sợ rằng trong di tích có không ít thứ tốt.”
“Dù sao cũng là di tích trong dãy núi đó mà!”
Tô Mộ tắt kênh chat đi và nở một nụ cười.
“Tài liệu” mình vẫn luôn suy nghĩ xem như đã có tung tích.
“Rời khỏi trò chơi!”

Thế giới game.
Ngoài thành Diệu Nhật, một nơi gần tường, có hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
Sau khi bọn họ xuất hiện, ma vật xung quanh lập tức bắt đầu tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận