Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 464: Công dụng huân chương của Thần. (2)

Hai thứ này thấy thế nào cũng không ghép lại nổi!
“Những pháp tắc kia đều xuất hiện, nàng chắc hẳn không gạt ta.”
Pháp tắc vừa xuất hiện không phải là giả, Tô Mộ rơi vào trầm tư.
Nếu như người phụ nữ này nói dối, thì đã không bị pháp tắc cắn nuốt.
“Tường Lửa!”
Hắn vung tay lên, thi thể Phùng Phiêu Phiêu lập tức bị ngọn lửa bao phủ.
Trong hiện thực, Tô Mộ khống chế ngọn lửa cực kì tinh chuẩn.
Tường lửa mau chóng đốt cháy Phùng Phiêu Phiêu đến gần như không còn.
Tô Mộ quay đầu nhìn về phía Lâm Viêm hôn mê bất tỉnh.
Tên này bị thương không nhẹ, nhất thời bán hội chắc hẳn vẫn chưa tỉnh lại.
“Thánh Quang Trì Dũ!”
Vung tay lên, một luồng thánh quang êm dịu giáng xuống trên thân Lâm Viêm.
“Ừm hừ!”
Hắn phát ra một tiếng hừ nhẹ, tất cả thương tích được chữa trị toàn bộ trong nháy mắt.
“Nơi này là đâu?”
Lâm Viêm chậm rãi mở mắt.
Nhưng sau khi nhìn đến Tô Mộ đứng ở một bên, hắn đứng phắt dậy.
“Ngươi làm gì với?”
Tô Mộ nhìn vị Thiếu chủ Lâm gia này, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt.
“Nói cho ta phương pháp sử dụng huân chương của Thần.”
“Phương pháp sử dụng?”
Lâm Viêm hiển nhiên không biết rõ ý trong những lời này.
“Ta cũng không phải người sống lại giống như các ngươi!” Tô Mộ nói gọn gàng dứt khoát.
“Ngươi không phải người sống lại?”
“Sao có thể như vậy được?”
Lâm Viêm lộ ra biểu cảm giống hệt Phùng Phiêu Phiêu.
Chỉ bằng câu nói này, tất cả nhận thức của hắn đều bị phá vỡ.
Tô Mộ hoàn toàn không định trả lời, bắt đầu thăn hỏi vị Thiếu chủ Lâm gia này.
“Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Xương cốt trên người Lâm Viêm bị Tô Mộ bóp nát từng cái một, hắn không ngừng phát ra gào thét.
Nỗi đau đớn như vậy, người bình thường căn bản không đủ khả năng chịu đựng được.
Nhưng vậy vẫn chưa xong.
Vào lúc vị thiếu chủ này thoi thóp, Tô Mộ búng tay một cái.
“Thánh Quang Trì Dũ!”
Lại một luồng thánh quang rơi xuống, hoàn toàn khôi phục thương tích của Lâm Viêm.
“Nếu ngươi không nói!”
Tô Mộ lộ ra một nụ cười đáng sợ.
“Ta có thể tiêu hao cả ngày cùng ngươi!”
“Ngươi, kẻ ma quỷ này!”
Nỗi đau tan xương làm sắc mặt Lâm Viêm trắng bệch.
So với cái chết, tra tấn đau đến không muốn sống mới là thử thách càng lớn.
“Ma quỷ sao?”
Tô Mộ lộ ra hàm răng trắng bóc, vươn tay bắt lấy bả vai Lâm Viêm.
“Răng rắc!”
Sức lực nạnh mẽ ập xuống, bẻ gãy đầu vai Lâm Viêm.
“A!”
Tiếng tru lên đau đớn vang vọng toàn bộ dãy núi.
“Lão tổ Lâm gia ta đã từng được phong Thần, ngươi đối xử với ta như vậy, ngày khác ắt sẽ chết rất khó coi!”
Lâm Viêm cắn răng, trầm giọng nói.
Mồ hôi trải rộng trán của hắn.
Đến giờ phút này, chỗ dựa còn lại của hắn chỉ có một.
“Ngươi hiểu hàm nghĩa của phong Thần sao? Trước mặt thần, ngươi vĩnh viễn chỉ là một con kiến hôi!”
“Thần ư?”
Tô Mộ không sợ hãi chút nào, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Trước đó tên thần gọi mình là sâu kiến kia, đã tặng không ít món quà lớn cho mình!
“Cho ngươi chơi chút thứ thú vị.”
Tô Mộ cười hì hì, tiếp tục “thăm hỏi” Lâm Viêm.
Mỗi khi tên này sắp gặp tử vong, thánh quang kiểu gì cũng sẽ kịp thời rơi xuống.
Trong dãy núi to như vậy, tiếng kêu thảm thiết liên tục không dứt.
Lâm Viêm còn đang ráng chống đỡ, không hề đề cập tới chuyện về huân chương của Thần.

Bên trong dãy núi, một đám người đang lục soát
“Tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ bên kia, mọi người cẩn thận!”
Những người này có số lượng đông đảo, có một phần là người Lâm gia, còn có một số người cũng đạt thành hợp tác cùng Lâm gia.
“Chính là gần bên này!”
Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, một người đàn ông ra hiệu đám người dừng lại.
“Đây là tiếng của Viêm thiếu, rốt cuộc là ai lại ra tay với Viêm thiếu?”
Hắn nhíu chặt lông mày, biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi.
Loạt tiếng kêu thảm này tiếp tục trong một khoảng thời gian rất dài.
Điều này nói rõ có người đang tiến hành bức cung Lâm Viêm.
Dám làm thủ đoạn như vậy với Thiếu chủ Lâm gia ngay trên địa bàn của Lâm gia.
Thực lực của người này tuyệt đối không tầm thường!
“Nhiều người đi theo bên cạnh Lâm thiếu như vậy, sao lại bị người ta bắt được?”
“Chắc là còn tới thế lực khác trong vùng núi này?”
Trong đám người, hai người trước sau mở miệng, sắc mặt kiêng kị.
Bọn họ và Lâm gia chỉ có quan hệ hợp tác, không có khả năng thật sự đi liều mạng vì Thiếu chủ Lâm gia.
“Lâm gia đang lúc nguy nan, nếu các vị vươn tay trợ giúp, ngày sau chúng ta chắc chắn vô cùng cảm kích.”
Người Lâm gia kia mở miệng nói.
Dưới tình huống không biết kẻ địch có bao nhiêu, người đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
“Lâm Tiềm, ngươi đi tìm hiểu một chút tình huống đi!”
Không đợi những người kia tỏ thái độ, người Lâm gia kia nhìn về phía một người đàn ông có vóc người gầy nhỏ.
Người sau không chút do dự, lén lút đi tới phương hướng tiếng kêu thảm truyền đến.
“Xem tình huống chút trước đã!” Người kia lên tiếng lần nữa.
Những người khác cùng gật đầu, tự suy xét.

“Cái tên nhà ngươi, xương cốt thật quá cứng rắn!”
Tô Mộ nhìn Lâm Viêm bị tra tấn không thành hình người, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm thản nhiên.
Dưới Đôi Mắt Chân Thật, tình huống chung quanh như thế nào, vẫn luôn trong lòng bàn tay của hắn!
Sở dĩ Lâm Viêm có thể kiên trì đến bây giờ, đó là bởi vì hắn còn ôm một chút hi vọng.
Hắn vẫn cực lực phát ra tiếng kêu thảm thiết, chính vì muốn truyền lại tín hiệu cho những người khác bên trong dãy núi này.
“Vậy thì hoàn toàn làm ngươi tuyệt vọng đi!”
Tô Mộ nhẹ giọng thì thầm một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận