Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 805: Nhổ tận gốc

“Ta bỗng nhiên cảm thấy, chưa biết mới càng có hứng thú khi khám phá.”
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe được câu nói này, Thiên Lâm theo bản năng hỏi ngược lại.
Trả lời hắn chỉ có ngọn lửa mạnh vô tình.
Dưới sự thiêu đốt cực nóng của hoả diễm, Thiêm Lâm rất nhanh đã hoá thành tro bụi, một bình hồ lô cũng rơi ra trên đất.
Không lấy được càng nhiều tin tức hơn, Tô Mộ không hề cảm thấy đáng tiếc.
Mặc dù những gì người của Thần tộc này nói đều là thật, mình cũng sẽ giữ vững thái độ nghi ngờ.
“Lời hắn nói với ta, rất có khả năng đều là giả.”
“Nếu như có thể tìm thấy người của Thần tộc thứ hai, vậy thì có thể kiểm chứng rồi.”
Tô Mộ sử dụng Đôi Mắt Thần Thị tìm kiếm tất cả khu vực xung quanh lâm trường.
Điều đáng tiếc là, không có phát hiện ra người khả nghi thứ hai.
“Nên xử trí ngươi như thế nào đây?” Tô Mộ nhìn về phía Thần Thụ kia.
Cái cây này đã sinh sôi nảy mầm ở lâm trường, bông hoa trên ngọn cây cũng sắp nở rộ.
Nếu như tuỳ tiện mang cái cây này đi, làm không tốt sẽ khiến cây khô héo.
“Trong cái thứ này có cái gì?”
Tô Mộ đi lại chỗ hồ lô nằm trên đất kia, nhặt nó lên.
Nghiên cứu một lúc, hắn kinh ngạc phát hiện, bên trong hồ lô có một không gian không nhỏ.
Mở nắp phía trên hồ lô ra, tiếp theo hơn một trăm người được thả ra ngoài.
Toàn bộ bọn họ nằm liệt trên mặt đất, sắc mặt người này còn khó coi hơn người kia.
Tô Mộ rất nhanh đã nhận ra được.
Rõ ràng, những người này đều là”chất dinh dưỡng” Thiên Lâm còn chưa kịp hiến tế cho Thần Thụ.
“Người sống lại đáng chết, chỉ biết giở thủ đoạn, đánh lén!”
“Con mẹ nó, có bản lĩnh thì quyết đấu chính diện!”
“Ngươi đắc ý không được bao lâu đâu, Tô Pháp Thần nhất định sẽ tìm thấy ngươi, giết chết ngươi!”
“Đáng tiếc mà, ta trước khi chết đi, vẫn chưa được gặp mặt Pháp Thần lần nào!”
Nhìn thấy bóng dáng đứng bên cạnh cây kia, những người này từng người từng người hét lớn lên.
Ngay khi bọn họ tưởng rằng chắc chắn phải chết, một mảng thánh quang dịu dàng rơi xuống.
Trong nháy mắt, thương tích của hơn trăm người toàn bộ bình phục lại như ban đầu.
Bọn họ vội vàng đứng dậy, nhìn chằm chằm Tô Mộ, trong mắt chứa đầy sự kiêng dè.
“Đi đi!”
Tô Mộ nói lớn một câu.
Mình không giống với người của Thần tộc đó.
“Các hạ đây là có ý gì?”
“Đánh gãy tay chân của chúng ta, đưa chúng ta tới nơi này, kết quả lại thả chúng ta?”
Mọi người nghe vậy, hơi không hiểu ra sao.
“Người mà bắt các ngươi tới, đã bị ta xử lý rồi, các ngươi có thể đi rồi!” Tô Mộ bổ sung thêm một câu.
“Ặc!”
“Còn có chuyện như vậy?”
“Các ngươi đừng tin hắn, theo ta thấy, hắn là sau khi nghe thấy tên của Tô Pháp Thần thì sợ rồi, cho nên tìm một cái cớ thả chúng ta đi, như vậy sẽ không có ai truy cứu nữa!”
Đám người không ngừng dò xét Tô Mộ, địch ý rất lớn.
Nhìn thấy bọn họ có tư thế muốn động thủ, vẻ mặt Tô Mộ bất đắc dĩ.
Giây sau, một đôi cánh hoả diễm xuất hiện, toả ra ánh lửa chói mắt.
“Ta chính là Tô Pháp Thần!”
Một câu nói thản nhiên, nháy mắt khiến đầu của hơn trăm người chết máy.
Bọn họ tuy chưa từng gặp Tô Pháp Thần ở thế giới hiện thực, nhưng đôi cánh hoả diễm mang tính dấu hiệu kia, đã nghe vô số người nhắc tới rồi.
“Tô Pháp Thần? Thật sự là Tô Pháp Thần sao?”
“Đúng rồi, nếu không cũng sẽ không bắt chúng ta, lại trị khỏi vết thương của chúng ta, rồi lại thả chúng ta đi.”
“Hu! Hu! Hu! Ta biết Tô Pháp Thần sẽ đến cứu chúng ta mà!”
“Quỳ trước Tô Pháp Thần!”
Sau khi biết được thân phận của Tô Mộ, hơn trăm người cùng lúc quỳ xuống đất.
Cảnh tượng như vậy, cũng khiến Tô Mộ hơi không quá thích ứng.
“Nơi đây nguy hiểm, ta còn phải xử lí phiền toái, không bảo vệ được cho các ngươi, nhanh chóng rời đi!”
Hắn nhìn mọi người lớn.
“Chúng ta hiểu rõ rồi!”
“Ta thật sự muốn ở lại giúp đỡ, nhưng ta biết, mình không đủ tư cách!”
“Tô Pháp Thần cố lên!”
Mọi người rất tự mình biết mình, vội vàng đứng lên, bắt đầu rời khỏi.
“Rì rào!”
Lúc này, trên Thần Thụ kia truyền tới một hồi tiếng động.
Bông hoa sắp nở ra kia bỗng nhiên héo rũ, ngay sau đó, những dây leo đứt gãy trên Thần Thụ lại lần nữa phát triển dài ra.
Mấy trăm cọng dây leo bay lên, lại lần nữa bay về phía Tô Mộ.
“Đi nhanh lên, đừng liên luỵ Tô Pháp Thần!”
Nhìn thấy một màn cảnh tượng này, những người kia cũng chạy nhanh hơn.
Tô Mộ đứng im chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào thân thể của Thần Thụ.
“Đó là trung tâm của cả cái cây sao?”
“Mang thứ này đi, có thể trồng ra cái Thần Thụ thứ hai không?”
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, vị trí bộ rễ của cái cây này có một hạt giống hình bầu dục.
Thân thể của toàn cái cây đều là do hạt giống kia phát triển mà thành.
“Không quan tâm nữa, thứ đồ này để lại đây, hoàn toàn sẽ không nghe lời ta!”
Bị đám dây leo kia quấn quanh, Tô Mộ cũng hiểu ra được.
Cái Thần Thụ này sẽ chỉ nghe lời người của Thần tộc lúc nãy.
Mình cũng không thể ở lại nơi này liên tục trông coi một cái cây.
Nhổ tận gốc nó mang đi, đây mới là lựa chọn tốt nhất!
“Lên cho ta!”
Không hề khách sáo, Tô Mộ dùng một cái Chớp Nhoáng, tránh thoát đồng loạt những dây leo kia, tới bên cạnh Thần Thụ.
Hai tay hơi dùng sức, cái cây khổng lồ chọc trời nháy mắt bị nhổ cả rễ lên.
Một màn quái dị xuất hiện.
Sau khi hạt giống chôn sâu dưới đất kia rời khỏi đất, Thần Thụ cành lá rậm rạp lập tức khô héo dần.
Tô Mộ cầm cái hạt giống kia trong tay.
Chạm vào tay là một luồng cảm giác ấm áp, cả hạt giống cũng y như bạch ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận