Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 552: Chúa Tể Sa Đoạ cũng muốn làm tiểu đệ của ta?

Tô Mộ ngoắc ngoắc ngón tay về phía Chúa Tể Sa Đoạ, nói vô cùng khiêu khích.
“Ngươi tập hợp đủ năm mảnh huân chương của Thần rồi? Ngươi đạt được thần tính rồi?”
Giờ phút này, Chúa Tể Sa Đoạ hình như nghĩ tới điều gì, không nhịn được hô lên.
Mượn năng lượng của Trăng máu, một đòn vừa rồi đã đạt đến sát thương cực hạn của hắn.
Hắn không có cách nào đánh ra công kích càng mạnh mẽ hơn nữa rồi.
Ngay cả một đòn kia cũng không thể giết tên nhà thám hiểm trước mắt này trong giây lát, như vậy đủ để nói rõ thực lực của Tô Mộ đã vượt qua hắn.
“Ngươi! Tên trộm hèn hạ này!”
Chúa Tể Sa Đoạ cuồng loạn hét lên.
Năm mảnh huân chương của Thần này, có một mảnh là của hắn đó!
“Còn không phải là do ngươi tặng cho sao?”
Tô Mộ lộ ra nụ cười sáng chói, thậm chí còn cảm ơn Chúa Tể Sa Đoạ.
Hành động này cũng làm cho vẻ mặt của Chúa Tể Sa Đoạ âm u hơn.
“Hố Đen Hấp Dẫn!”
Tô Mộ cũng không khách khí một chút nào, trực tiếp dùng ra kỹ năng cấp Thần.
Tấm lá chắn vô hình kia lại xuất hiện lần nữa, ngăn cản hố đen lại.
“Ầm!”
Năng lượng bùng nổ, lần nữa nảy sinh va chạm, tòa tháp Sa Đọa này hình như cũng lay động một chút.
Không chỉ như vậy, đến cả ánh hào quang của vầng trăng máu trên bầu trời kia cũng ảm đạm đi một chút.
Những biến hóa này vô cùng nhỏ, nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Tô Mộ.
“Nói như vậy, chỉ cần ta không ngừng tấn công là được?”
Lần này Tô Mộ cũng phản ứng lại rồi.
Chỉ cần hắn tiến hành cuồng oanh loạn tạc tháp Sa Đọa, tòa tháp này nhất định sẽ có lúc không chịu được nữa.
Khóe miệng Tô Mộ hơi cong lên.
Một giây sau, ba cái hố đen đồng loạt xuất hiện, chia ra ở đỉnh tháp, trong tháp và đáy tháp.
Mười giây sau, năng lượng mạnh mẽ của hố đen cùng nhau nổ tung.
“Ùng ùng!”
Tháp Sa Đọa to lớn lập tức phát ra động tĩnh kịch liệt.
Ánh mắt Tô Mộ vẫn luôn đặt trên vầng trăng máu.
“Quả nhiên!”
Sau khi phát hiện ánh hào quang của trăng máu yếu bớt lần nữa, Tô Mộ nở nụ cười.
Với hạn mức lượng mana cao nhất và tốc độ hồi phục của hắn, muốn phá hủy tòa tháp Sa Đọa này, có lẽ cũng không cần quá nhiều thời gian.
“Nếu ngươi đã không ra, vậy ta đây chỉ có thể đánh vào rồi.”
Mắt nhìn Chúa Tể Sa Đoạ, Tô Mộ búng tay một cái.
Một giây sau, lại là ba cái hố đen, xuất hiện ở vị trí giống như vừa rồi.
Nhưng vẫn chưa hết, Tô Mộ nâng pháp trượng trong tay lên quá đỉnh đầu, giống như một vị Thần.
Một cụm lại một cụm Thiên Hỏa ngưng tụ, xuất hiện trên không trung sau lưng của hắn.
Khí thế kinh khủng khiến cho sắc mặt những pháp sư sa đoạ kia trắng bệch.
Nếu không phải tháp Sa Đọa tồn tại kết giới phòng ngự, thì giờ phút này bọn họ đã bị thiêu thành tro trong ngọn lửa kia rồi.
Chúa Tể Sa Đoạ nhìn những ngọn lửa và hố đen kia, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
Hắn có thể cảm giác được, công kích của Tô Mộ, ngay cả hắn cũng không thể chịu được.
“Ta không thể không thừa nhận, bao lâu nay, ngươi là người mạnh nhất mà ta từng gặp!”
Giọng nói của Chúa Tể Sa Đoạ vang lên trầm trọng.
“Sao vậy? Ngươi muốn dựa hơi ta, hay là muốn nương nhờ vào ta?”
Công phá kết giới của tháp cần phải có thời gian, Tô Mộ dứt khoát nói thêm mấy câu tào lao.
“Ta muốn giao dịch với ngươi.”
Giọng điệu của Chúa Tể Sa Đoạ hòa hoãn không ít.
“Giao dịch?” Tô Mộ nhíu mày: “Ngươi có thể giao dịch gì với ta?”
“Trước đây ta cũng giống như ngươi.”
Gương mặt Chúa Tể Sa Đoạ hiện lên cảm xúc tang thương khó nói nên lời.
Những lời này khiến cho gương mặt Tô Mộ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn dĩ nhiên hiểu được ý trong những lời này của Chúa Tể Sa Đoạ.
Không ngờ tới vị Chúa Tể Sa Đoạ này, cũng từng là một nhà thám hiểm.
“Ngươi cũng thấy đấy, ta bị khóa ở tòa tháp này!”
Chúa Tể Sa Đoạ bày ra xiềng xích trên người hắn cho Tô Mộ thấy.
“Loảng xoảng loảng xoảng” Tiếng động cực kỳ dễ nghe.
“Không phải vừa lúc sao? Ta công phá tòa tháp này, ngươi không phải là được giải phóng rồi sao?”
Nhìn lượng mana hồi phục trở lại, Tô Mộ không chút do dự phát động liên kích lần nữa.
“Ngươi dừng tay cho ta!” Chấn động kịch liệt truyền đến từ thân tháp, mắt Chúa Tể Sa Đoạ trợn tròn, phát ra một tiếng gầm thét.
“Mạng của ta đã liên kết với tòa tháp này, trừ khi có đủ huân chương của Thần, mới có thể giúp ta thoát khỏi pháp tắc nơi này!”
Hắn nói ra bí mật lớn nhất của mình, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Vậy là ngươi muốn ta giúp ngươi gộp đủ năm mảnh huân chương?”
Tô Mộ đại khái hiểu được ý của vị Chúa Tể Sa Đoạ này rồi.
Tên này chẳng những muốn hắn buông tha cho tháp Sa Đọa, còn muốn hắn làm việc giúp nữa!
“Ngươi có thể cho ta cái gì?” Tô Mộ tò mò hỏi.
Nếu vị Chúa Tể Sa Đoạ này có thể cho phần thưởng hậu hĩnh, hắn cũng không phải không thể suy nghĩ.
“Ta biết rất nhiều bí mật của game này đó.”
“Chỉ cần ngươi bỏ qua cho tháp Sa Đọa, ta chính là người hầu trung thành nhất của ngươi, toàn tâm toàn ý phụ trợ ngươi hoàn thành nghiệp lớn!”
Chúa Tể Sa Đoạ vội vàng mở miệng, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên nịnh hót.
Một màn này cũng làm cho đám pháp sư sa đoạ ở dưới đáy tháp kia nhìn đơ luôn rồi.
Chúa Tể Sa Đoạ - người mà chỉ cần nhắc tên đã khiến cho bọn họ khiếp sợ, thế nhưng cũng có một bộ mặt như vậy?
“Chỉ vậy thôi à?”
Sau khi nghe xong “Lợi thế” của Chúa Tể Sa Đoạ, vẻ mặt Tô Mộ trong thoáng chốc cứng đơ luôn rồi.
Lúc trước là một BOSS cấp Vương muốn làm tiểu đệ cho hắn, bây giờ lại tới Chúa Tể Sa Đoạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận