Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 340: Nuốt chửng.

Tô Mộ suy nghĩ một lúc, đôi cánh hoả diễm xuất hiện sau lưng.
Lúc trước nghĩ phải nhanh chóng tới phòng tuyến thứ ba đơn giản là vì lên cấp mà thôi.
Nếu bây giờ đã lên cấp, vậy cũng không cần phải vội vàng đến đó nữa.
Dù sao, trước khi chưa chuyển vật tư tới, mình sẽ không nhận được phần thưởng nhiệm vụ.
Hoả Diễm Phi Vũ nhanh chóng vỗ, cả người Tô Mộ bay lên trên bầu trời.
Lượng mana của hắn không ngừng tiêu hao, cũng nhanh chóng hồi phục.
Tốc độ hồi phục còn vượt qua tốc độ tiêu hao, cũng làm lượng mana của hắn giữ nguyên trong trạng thái dầy.
“Bay nhanh thật!”
Bởi vì lượng mana hạn mức cao nhất tăng lên nên tốc độ bay của Hỏa Diễm Phi Vũ cũng lại được tăng lên.
“Huỷ triệu hồi!”
Giải trừ triệu hồi phân thân và tiểu đệ xương khô, Tô Mộ nhanh chóng bay về phía vị trí của đội vận chuyển.

Ngoài phòng tuyến thứ ba.
Rất nhiều ma vật đang rút lui.
Chúng nó có được trí tuệ nhất định, trong lúc lùi lại còn có một bộ phận ma vật mai phục bên trong rừng rậm.
Một khi phòng tuyến thứ ba có binh lính đuổi theo thì sẽ rơi vào nguy hiểm.
Sau khi đàn ma vật chạy trốn một thời gian, tất cả chúng nó đều dừng lại.
Những con ma vật có thân hình cao lớn này này quỳ rạp xuống mặt đất.
Đột nhiên, một luồng năng lượng màu đen quỷ dị xuất hiện ở giữa đàn ma vật.
Đối mặt với luồng năng lượng này, đàn ma vật xung quanh sinh ra cảm giác sợ hãi theo bản năng, quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Một lát sau, năng lượng màu đen dần dần thành hình, biến thành một đôi mắt màu đen.
Nếu Tô Mộ ở đây thì chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Đây chính là đôi mắt hắn từng nhìn thấy trong thung lũng!
Sau khi đôi mắt xuất hiện, nó bắt đầu quét nhìn đàn ma vật.
Thân là một đôi mắt, dường như nó không thể mở miệng nói chuyện.
Đôi mắt đột nhiên bay lên không trung, một luồng sáng màu đỏ quỷ dị hoàn toàn nhuộm đẫm nơi này.
Giây tiếp theo, tất cả ma vật bên trong đều ngẩng đầu lên nhìn về phía đôi mắt trên bầu trời.
Đôi mắt của chúng nhanh chóng đỏ như máu!
Đôi mắt kia như đang sàng chọn.
Sau một thời gian rất dài, trong đàn ma vật rậm rạp có một con ma vật đi về phía đôi mắt.
Dưới ánh mắt chăm chú của những con ma vật khác, đôi mắt đó chậm rãi dừng trên giữa mày con ma vật đó.
Năng lượng màu đen không ngừng bùng nổ, từng con ma vật nối tiếp nhau ngã xuống.
Toàn bộ quá trình, đôi mắt kia cũng dần dần dung hợp với con ma vật.
Thân hình của nó nhanh chóng tăng lên, khí thế cũng trở nên càng ngày càng mạnh!
Phòng tuyến thứ ba.
Dưới tường thành, không ít người đang dọn dẹp chiến trường.
Ma vật tử vong cũng sẽ cung cấp kinh nghiệm cho NPC, cũng sẽ rơi ra trang bị và ma hạch.
Mấy thứ này đều sẽ thưởng cho những binh lính chiến đấu anh dũng.
Ma hạch sẽ dự trữ dùng làm vũ khí ma pháp và năng lượng trung tâm của trang bị công trình học.
Trên tường thành, vẻ mặt của quan chỉ huy và pháp sư già vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rằng trận chiến này vẫn chưa kết thúc!
“Chỉ sợ đàn ma vật lúc trước cũng sắp tìm thấy đội vận chuyển!” Quan chỉ huy nắm chặt thanh kiếm dài.
Tình hình chiến đấu của phòng tuyến thứ ba quá thảm thiết, hắn đã không còn người có thể phái đi gấp rút tiếp viện đội vận chuyển.
Hắn nhìn về phía vị pháp sư già bên cạnh rồi hỏi: “Ngươi có thể nghĩ ra cách nào để báo động trước với bọn họ không? Hay là tiếp tục cầu viện Vương đô!”
“Trước khi chiến đấu, ta đã gửi cầu viện tới Vương đô, còn về đội vận chuyển kia, chỉ sợ…” Pháp sư già không nói thêm.
Thái độ này cũng làm khuôn mặt của quan chỉ huy như tro tàn.
Phòng tuyến tổn thất nặng nề còn bị ma vật chặt đứt tiếp viện, tiếp theo sẽ là thời gian khó khăn nhất của bọn họ.
“Thật sự không còn cách nào à? Ta có thể tự dẫn đội, chọn lựa ra chiến sĩ anh dũng nhất, nếu mở trận truyền tống thì hẳn là vẫn kịp!” Giọng nói của quan chỉ huy đầy kiên định.
Không có tiếp viện thì bọn họ cũng sẽ bị ma vật giáp công, không bằng liều mạng một lần!
“Ta có thể cảm giác được trong đám ma vật đi chặn vật tư có một con ma vật cấp Lãnh Chúa.” Pháp sư già khẽ lắc đầu rồi nói.
“Ma vật cấp Lãnh Chúa? Sao có thể như vậy?”
Lời hắn nói càng làm quan chỉ huy ngạc nhiên hô lên.
“Nếu không có ma vật cấp Lãnh Chúa chỉ huy thì tại sao có thể triệu tập nhiều ma vật tấn công phòng tuyến thứ ba như vậy chứ?” Pháp sư già nhấn mạnh.
“Ầm!” Một âm thanh vang lên.
Kiếm trong tay quan chỉ huy lập tức rơi xuống đất.
Dù vừa tắm máu chiến đấu hăng hái, kiếm trong tay hắn cũng chưa từng rơi xuống.
Nhưng giây phút này, sự tuyệt vọng hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
Pháp sư già nhìn hắn, khuôn mặt già nua cũng lộ ra sự bất lực.
Nhưng hai người lại không biết, con ma vật cấp Lãnh Chúa làm bọn họ sợ hãi đã biến thành một thi thể từ lâu!

So với sự thảm thiết ở phòng tuyến thứ ba, đội vận chuyển lại có vẻ hơi nhàm chán.
Đúng vậy, đúng là nhàm chán.
“Oáp!”
Dahl ngáp một cái, hắn đang chỉ huy đội người qua sông.
Không có ma vật trong sông quấy nhiễu, toàn bộ đội vượt qua con sông một cách cực kỳ nhẹ nhàng.
“Tiếp tục lên đường, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất tới phòng tuyến thứ ba!”
Dahl đi đầu đội vận chuyển, tỏ vẻ tin tưởng Tô Mộ trăm phần trăm.
Hắn đã không biết nên nói gì.
Nhiệm vụ vận chuyển lần này có thể nói là lần đơn giản nhất trong kiếp sống của hắn.
Khu rừng vốn nguy hiểm rình rập, cần phải cẩn thận ứng đối lại biến thành phong cảnh đẹp nhất ven đường.
“Nhiệm vụ như vậy giao cho ta thêm mấy lần nữa, ta cũng có thể lên làm Tổng chỉ huy rồi!”
Dahl ngồi trên lưng ngựa lẩm bẩm theo bản năng.
Lúc đầu, khi biết mình phụ trách vận chuyển vận tư, nội tâm hắn là từ chối.
Nhiệm vụ này cho dù là Thần Lạc tự mình làm cũng chưa chắc đã bảo đảm có thể hoàn thành.
Nhưng bây giờ, công lao này gần như là nhặt được!
Sao có thể làm người không cảm thấy vui sướng được?
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một bóng hình.
“Đề phòng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận