Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 584: Chiến hạm dưới biển. (2)

Âm thanh bong bóng khí lại vang lên lần nữa.
Những người dưới biển này dường như đang nói gì đó.
Mấy giây sau, lượng lớn công kích từ trong bóng tối “bơi” lại đây.
Vừa có công kích ma pháp, cũng có công kích vật lý.
Nhưng những công kích này đánh vào người Tô Mộ, hoàn toàn không đau không ngứa.
“Vậy thì thuận tiện giải quyết hết các ngươi luôn!”
Đối với những người dưới biển này, Tô Mộ nổi lên lòng tò mò, còn thật sự muốn ngồi xuống trò chuyện đàng hoàng với bọn chúng.
Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, mọi người chắc chắn là không có cách nào rãi bày nội tâm rồi.
Hơn nữa, ngôn ngữ cũng không thông!
Nơi sâu dưới biển, từng luồng từng luồng ngọn lửa giống như mặt trời xuất hiện.
“Ùng ục!”
Sau khi cảm nhận được nhiệt độ đáng sợ kia, mang của người dưới biển không ngừng tuôn ra bong bóng khí.
Dưới thân hình to lớn kia của bọn chúng, Tô Mộ giống như một con cá nhỏ bên cạnh cá mập lớn.
Nhưng những “cá mập lớn” này lại như phát điên mà chạy trốn.
“Không kịp nữa rồi!”
Tô Mộ nhếch miệng cười, miệng cũng bay ra bong bóng khí.
“Thiên Hoả Thiêu Thành!”
Giây sau, hơn mười ngọn Thiên Hoả tàn nhẫn rơi xuống.
“Bùng!”
“Ầm!”
Sức mạnh ngọn lửa mạnh mẽ tuyệt nhiên không phải là thứ Viêm Trụ có thể so sánh được.
Vùng biển này hoàn toàn biến thành “biển lửa”.
Dưới sự tấn công luân phiên của Thiên Hoả, bức tường bong bóng khí kia hoàn toàn chống đỡ không nổi.

Trong đống đổ nát tháp Sa Đoạ.
“Diệu Tinh” đang đứng bên trên toà tháp.
Nàng giơ một tay ra, dùng một con dao găm cắt, máu chảy ra lại xuất hiện màu đen.
“Tí tách!”
Máu màu đen nhanh chóng nhỏ xuống đất.
Những giọt máu này ngưng lại một chỗ, rất nhanh đã biến thành một cái gương.
Trong gương là nhãn cầu đáng sợ!
“Chủ nhân của ta, cả tầng trên của vực sâu này đều bị tiểu tử kia san bằng rồi.”
“Thực lực của hắn, kinh khủng hơn nhiều so với chúng ta tưởng.”
“Diệu Tinh” vô cùng cung kính bẩm báo lại với nhãn cầu.
Chúa Tể Sa Đoạ đã chết, tháp Sa Đoạ cũng bị phá huỷ hoàn toàn, hành động lớn như này quả thật khó mà tưởng tượng.
“…” nhãn cầu im lặng.
Ý nghĩa của tầng trên vực sâu Ma Vật đối với hắn rất lớn.
Bây giờ hết thảy đều đổ sông đổ biển, đáy lòng vị Tà Thần này đang rỉ máu.
“Không thể để tiểu tử kia tiếp tục mạnh mẽ thêm nữa!”
Có lẽ là vì đã sớm quen với việc tức giận, giọng nói nhãn cầu kia truyền tới trở nên bình tĩnh.
“Nhưng với sức mạnh của ta, hoàn toàn không có cách nào đối phó được tiểu tử kia.”
Giọng điệu của “Diệu Tinh” đầy thấp thỏm.
Nếu mà Tà Thần bảo nàng đi đối phó Tô Mộ, vậy thì chỉ có một con đường chết thôi!
“Ngươi yên tâm đi, ngươi là quân cờ cuối cùng của ta ở trên đó, ta sẽ không để ngươi đi chịu chết đâu!”
Lời của Tà Thần làm Diệu Tinh thở phào nhẹ nhõm.
“Đi Vương Đô, mấy lão già ở đó sẽ không hoan nghênh tồn tại mạnh mẽ như tiểu tử kia có trong dám nhà thám hiểm.”
“Chúng ta có lẽ có thể hợp tác!”
Lời của Tà Thần lại vang lên lần nữa.
Diệu Tinh nghe xong, gật gật đầu.
nhãn cầu đột ngột biến mất, máu màu đen trên đất cũng theo đó mà khô đi.
“Đây không thể nào!”
Ngay lúc này, “Diệu Tinh” bỗng nhiên hét lên.
Nhìn kỹ có thể thấy được, một con mắt của nàng biến trở về hình dạng ban đầu.
“Em gái thân yêu của ta, không có gì là không thể cả!”
“Ngươi cho rằng mấy lão già trong Vương Đô thành kia đều là người tốt sao?”
“Diệu Tinh” lại bắt đầu độc thoại.
Cả người nàng trông như cực kỳ “phân liệt”.
Nửa bên mặt là biểu cảm kinh sợ, mù mịt, nửa bên còn lại lộ vẻ u ám, xảo quyệt.

“Chỉ thế thôi à?”
Thành phố dưới biển.
Tô Mộ nhìn chiến hạm khổng lồ bị Thiên Hoả đánh vỡ thành hai nửa, biểu cảm trên mặt phải nói là thất vọng.
Mình còn tưởng là chiếc chiến hạm này có thể lợi hại tới cỡ nào.
Ngay lúc này, bên dưới xuất hiện một luồng sáng.
Cả vùng biển đều bị Thiên Hoả bao trùm, nếu không nhìn kỹ, thật sự không phát hiện được luồng sáng này.
Mắt Tô Mộ sáng lên, dùng một cái Chớp Nhoáng về hướng đó.
“Xẹt!”
Không đợi hắn tới gần, vật thể khổng lồ không biết tên đánh tới hắn.
“Boong!”
Vật to lớn hung hăng đánh vào người Tô Mộ, phát ra một tiếng vang cực lớn.
Hắn còn chưa xem xét vật thể này là cái gì, lại một thứ khổng lồ nữa đánh thẳng tới.
“Boong!”
Hai thứ tấn công, một trước một sau, biến Tô Mộ thành nhân bánh kẹp.
“Được à nha!”
Hai lần tấn công có tác dụng, nơi bị đánh trúng của Tô Mộ xuất hiện hai vết thương.
Cái thứ thú vị tấn công mình này, thực lực không thể xem nhẹ đây!
“Lá Chắn Ma Pháp!”
Không dám xem thường, Tô Mộ mở Lá Chắn Ma Pháp ra, cùng lúc đó phía sau loé lên.
“Mẹ ơi!”
Dưới sự chiếu rọi của Thiên Hoả, Tô Mộ cũng nhìn rõ được vật tấn công mình rốt cuộc là cái gì.
Đó là một con bạch tuộc máy móc vô cùng khổng lồ!
Thứ tấn công mình, chính là hai cái xúc tu máy móc của nó.
Trước mặt hai cái xúc tu máy móc đáng sợ đó, mình thật sự chỉ như một con cá nhãi nhép.
Sau khi Tô Mộ lui lại, bạch tuộc máy móc cũng không vội phát động tấn công.
Một cái xúc tu của nó vươn tới chỗ luồng sáng kia, hấp thụ vật thể đang toả ra ánh sáng kia vào trong cơ thể.
Tiếp theo đó, bạch tuộc máy móc sử dụng hai xúc tu, bắt đầu tấn công về phía Tô Mộ.
“Là nhằm vào huân chương của Thần trong tay ta mà tới?”
Hai cái xúc tu một trái một phải, mục tiêu hiển nhiên là tay trái với tay phải của mình.
“Lúc nãy thứ kia giống như là một lõi năng lượng, cũng là huân chương của Thần?”
Tô Mộ cũng đã nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận