Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 867: Không ai có thể đi ra ngoài

Đại trưởng lão chậm rãi gật đầu, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Tuy có cơ hội, nhưng có thành công hay không thì phải xem quyết tâm của mọi người!”
“Hử, nhóm người này có thể đối phó ta ư?”
Trong bóng tối, sau khi nghe thấy lời vị đại trưởng lão này nói, Tô Mộ lập tức ngẩn người.
Thứ này không phải bị dọa đến ngu người rồi chứ?
Đừng nói là những người ở đây liên thủ với nhau, cho dù là số lượng nhân đôi đi nữa cũng không đủ để hắn đánh!
Tô Mộ lập tức cảm thấy hứng thú, rất muốn biết rốt cuộc cơ hội trong miệng đại trưởng lão là gì.
“Cơ hội gì?”
Nhanh chóng có người đặt câu hỏi.
Đại trưởng lão đứng lên và mỉm cười.
“Dũng sĩ đó đang sử dụng Chân Thần châu để hấp thu pháp tắc.”
“Một khi tất cả lực pháp tắc bị hấp thu, chắc chắn tên Thiên Chi Long kia sẽ hiến tế lực quang minh của mình, trợ giúp dũng sĩ khống chế lực lượng của Chân Thần châu.”
“Lúc đó, chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta ra tay!”
Nghe thấy đại trưởng lão nói, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Bọn họ hiểu rõ lời nói này có ý gì.
Một khi ra tay, bọn họ sẽ khai chiến với toàn bộ thành Lăng Thiên!
Trận chiến này, dùng trận chiến của Thần để hình dung cũng không quá.
“Thật sự chỉ còn lại bước đường này thôi sao?” Vẻ mặt của Chân Thần kia cũng trở nên tái nhợt.
Đại trưởng lão nắm chặt tay, giọng nói đột nhiên cao hơn:”Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!”
“Nếu Thiên Chi Long thật sự giúp tên dũng sĩ kia khống chế Chân Thần châu thì ngày chết của chúng ta cũng không xa nữa.”
“Ngươi cảm thấy, lão già mất tất cả lực lượng còn mặc kệ chúng ta không?”
Lời nói của hắn làm vẻ mặt của Chân Thần kia càng thêm khó nhìn.
Những người khác cũng đầy u ám.
Đây sẽ là một trận tử chiến.
Tất cả mọi người bị”dũng sĩ” dồn vào đường cùng!
“Tên dũng sĩ chết tiệt, chẳng lẽ chúng ta không thể nhân cơ hội hắn thu thập lực pháp tắc, dùng toàn lực giết chết hắn trước ư?”
“Đến lúc đó, chỉ cần cướp được Chân Thần châu, còn sợ lão già chết tiệt đó không đi vào khuôn khổ à?”
Chân Thần kia nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
So với tấn công thành Lăng Thiên thì hiển nhiên hắn cho rằng đối phó dũng sĩ càng dễ dàng hơn.
“Cách này không được!”
Hắn chưa kịp tiếp tục nói thì đại trưởng lão đã lập tức cắt ngang.
Đùa à, dũng sĩ trong truyền thuyết không phải chỉ có một người!
Cộng thêm con Lôi Đình Cự Long khủng bố kia nữa, chuyện này không phải là chuyện có thể đền bù bằng số lượng.
Đương nhiên, đại trưởng lão không thể nói ra điều này.
“Tên đó thật sự mạnh như vậy ư?”
Chân Thần kia lại nhíu chặt mày, trên mặt đầy không tin.
Đại trưởng lão tặng cho hắn một ánh mắt cực kỳ khẳng định.
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Trong cung điện, mỗi người đều có suy nghĩ của mình.
“Sau trận chiến này, chúng ta có thể có được thứ gì?”
“Nếu đại trưởng lão bước lên tầng trên của Thần tháp, có thể đồng ý vài chuyện với chúng ta không?”
Vài người liên tục mở miệng.
“Chỉ cần Thiên Hổ ta có thể khống chế tất cả các hệ, một ngày nào đó bước lên vương tọa, các vị chính là phụ tá đắc lực của ta, mọi thứ các ngươi muốn không phải là vấn đề gì cả!”
“Dù ta không bước lên vương toạ, ta cũng có thể giữ được mọi người!”
Đại trưởng lão im lặng một lúc rồi tỏ thái độ ngay trước mặt mọi người.
“Có lời này của đại trưởng lão là đủ rồi!”
“Chúng ta nguyện thề sống chết đi theo đại trưởng lão!”
“Công phá thành Lăng Thiên, chém chết dũng sĩ trong truyền thuyết, cướp lấy Chân Thần châu!”
Các tiếng hô to liên tục vang lên.
Nhóm người này lại không biết”dũng sĩ trong truyền thuyết” đang đứng ngay dưới mí mắt của bọn họ.
“Nhóm người này cũng tính toán giỏi lắm!”
“Còn có tên đại trưởng lão này nữa, đúng là tàn nhẫn!”
Tô Mộ nghe bọn họ nói chuyện, trong mắt tràn ngập khinh thường.
Dựa theo cách nói của vị đại trưởng lão này, khi hấp thu lực pháp tắc của Chân Thần châu, sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ yếu ớt.
Kể từ đó, chiến lực mạnh nhất là mình và Thiên Chi Long sẽ trở thành vật trang trí.
Hơn nữa trong mắt đại trưởng lão, dũng sĩ trong truyền thuyết có hai người, vậy chắc chắn là hai dũng sĩ cùng hấp thu lực lượng của Chân Thần châu.
Tới lúc đó, phiền phức duy nhất cũng chỉ còn lại Tử Long.
Không thể không nói, kế hoạch này nghe có vẻ có khả năng thực hiện.
Nhưng hắn chỉ có thể nói ba chữ với vị đại trưởng lão này.
Nằm mơ đi!
Cho dù hắn và Hiên Viên đều trở thành vật trang trí, chỉ cần triệu hồi thú Xích Diễm và năm tiểu đệ xương khô ra thủ thành thì người ở đây đúng là không đủ xem.
Đương nhiên, còn một cách khác còn tốt hơn.
“Ta nói này, các ngươi đừng hô nữa, ta nghe mà xấu hổ muốn chết!”
Giải trừ trạng thái ẩn nấp, Tô Mộ gióng trống khua chiêng xuất hiện trong cung điện.
“Ai!”
“Sao ngươi có thể tìm tới nơi này?”
Một người đột nhiên xuất hiện làm mọi người khiếp sợ.
“Là ngươi?”
Đại trưởng lão đánh giá Tô Mộ vài lần, đôi mắt lập tức trợn tròn.
“Vậy nên ngươi đã đi theo ta cả quãng đường?”
Hắn nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra, rõ ràng cả quãng đường hắn không hề phát hiện ra điểm khác thường nào, sao tên dũng sĩ này có thể đi theo hắn tới đây được?
Mà ngoài dũng sĩ này ra, có phải dũng sĩ còn lại cũng đã đi tới đây rồi không?”
“Ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng mình có thể chạy thoát đấy chứ? Tính cảnh giác của ngươi thật sự quá kém!” Tô Mộ mỉm cười mở miệng.
Đại trưởng lão nghe thấy hắn nói vậy, khuôn mặt lập tức suy sụp.
Thân là một thích khách cấp Chân Thần khống chế lực pháp tắc, bị một pháp sư mỉa mai thật sự còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận