Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 703: Trò chơi của người sống lại?

Trong Minh cung, rất nhiều người sống lại tụ tập lại cùng nhau.
Trong bọn chúng chẳng ai có nổi sắc mặt tốt.
Suy cho cùng thì đều là người phát ngôn ở thế giới hiện thực của các tộc, sự tự tin bày rõ ra đó.
“Các vị, Hoa Đô lớn như vậy, các vị tranh qua tranh lại, không cần thiết phải như vậy chứ!”
Làm một người hòa giải, Phong thiếu bày ra bộ mặt của một”sứ giả hòa bình”.
“Hoa Đô thật là rất lớn, nhưng mỗi nơi đâu có giống nhau!”
“Đúng vậy đó, bắt ngươi nhường lại cái cung điện này, ngươi đồng ý sao?”
“Đừng làm mấy chuyện vớ vẩn đó nữa, kẻ nào mạnh, địa bàn thuộc về kẻ đó!”
Chuyện này liên quan đến lợi ích, những lão đại người sống lại có thực lực đều không nhượng bộ.
Thậm chí còn có người làm căng với Phong thiếu.
“Các vị, mọi người từ từ thương lượng không được sao? Sao nhất định phải làm mọi chuyện đi đến bước không thể giải quyết như vậy?”
Phong thiếu nở một nụ cười trên mặt, nhưng giọng điệu ẩn chứa sự cảnh cáo.
“Vậy ngươi nói nên chia như thế nào?”
“Ta dẫn theo nhiều người tới đây như vậy, không thể để chúng ta sống ở những nơi tồi tàn đó chứ?”
“Phong thiếu, ngươi phải xử lý mọi chuyện công bằng đó nha!”
Mọi người rõ ràng đã nghe ra được lời cảnh cáo đó, nên đã đá”quả bóng da” lại cho Phong thiếu.
“Làm thế nào để phân chia địa bàn, ta quả thực có một biện pháp.”
“Khoảng thời gian gần đây, đám thổ dân thế giới hiện thực cứ luôn làm khó dễ, gây sự với chúng ta, giờ là lúc chúng ta nên dạy cho chúng một bài học rồi.”
“Trong thời gian ba ngày tới, chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?”
Rõ ràng là Phong thiếu đã sớm có kế hoạch, hắn nở một nụ cười thần bí khó lường.
“Trò chơi gì?”
Nghe thấy lời của hắn, mọi người lập tức trở nên hứng thú.
“Ta sẽ chuẩn bị đấu võ đài với đám người chơi thổ dân đó!”
“Cho bọn họ chọn ra một trăm người, chúng ta cũng sẽ chọn một trăm người, tiến hành quyết đấu ở trong thế giới game.”
“Nếu chúng ta thắng, bọn họ sẽ phải cống nạp cho chúng ta lượng lớn trang bị, vật phẩm và cả đồng vàng nữa.”
Phong thiếu nói ra kế hoạch của hắn.
“Quả là rất thú vị, tiểu tử nhà ngươi sao mà nghĩ ra được hay vậy?”
“Đấu võ đài với đám người chơi thổ dân đó? Đây chẳng phải là chiến thắng dễ dàng sao?”
“Nghe ra có vẻ là một ý kiến không tồi, nhưng liệu đám người đó có đồng ý đấu võ đài với chúng ta không?”
“Ủa không đúng, đấu võ đài với đám thổ dân đó thì liên quan quái gì đến việc phân chia địa bàn của chúng ta?”
“Chính vậy đó, tiểu tử ngươi không phải là chuyển chủ đề đấy chứ?”
Khi mọi người nghe thấy những lời này, họ quả thực cảm thấy có hơi kì lạ, lập tức thấy rất khó hiểu.
Đấu võ đài với đám người chơi thổ dân đó không thể giải quyết vấn đề phân chia địa bàn của bọn họ.
“Là trao đổi đấu võ đài, thì bất kể là trong game hay trong thế giới thực, những người sống lại đều sẽ ngừng tấn công người chơi thổ dân.”
“Tên Long Phi kia sẽ không từ chối đề nghị này đâu.”
“Còn về mối liên hệ giữa đấu võ đài với phân chia lãnh thổ ấy mà.”
Phong thiếu nói đến đây, bèn chuyển chủ đề.
“Nếu muốn đấu võ đài, vậy thì phải chọn một trăm kẻ mạnh tham chiến, bên nào có số người tham chiến nhiều hơn, bên đó sẽ có tư cách ưu tiên lựa chọn địa bàn!”
“Hơn nữa, chiến lợi phẩm thu được từ đám người chơi thổ dân kia, cũng sẽ phân chia theo phương thức này!”
Câu này vừa thốt ra, mọi người lập tức hiểu ra.
Không chỉ là phân chia địa bàn, mà còn có phân chia đống chiến lợi phẩm kia nữa, thật là cám dỗ người ta quá đi à!
“Ta chấp nhận đề nghị này!”
“Khi nào thì bắt đầu tuyển chọn? Địa điểm so đấu là ở nơi nào?”
Mọi người suy nghĩ cân nhắc rất lâu, sôi nổi bày tỏ ý kiến ​​của mình.
Phong thiếu thấy vậy, ý cưới trên mặt hắn càng rõ hơn.
“Buổi tối là có thể bắt đầu, quyết đấu phân thắng bại ở đấu trường trong game.”
“Các vị có thể cử 20 người tham gia, ta sẽ tiến hành bốc thăm phân nhóm, 100 người còn lại cuối cùng sẽ đại diện cho người sống lại tham gia đấu võ đài với đám thổ dân!”
Sau khi Phong thiếu nói xong, đám người sống lại lục tục giải tán.
Để đảm bảo chắc chắn có thêm càng nhiều quyền phát ngôn, họ còn phải tốn rất nhiều công sức cho việc chọn lựa người.
Nhìn đám người đó rời đi, đôi mắt Phong thiếu ngập tràn trong hai chữ: Dã tâm!
Trận đấu võ đài này chính là bước đầu tiên hắn thể hiện tham vọng của mình.
Đấu võ đài chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.
Trong đám người sống lại đâu đâu cũng là kẻ mạnh, một chọi một trong trận chiến một trăm đấu một trăm này, bọn họ chắc chắn không thể thua.
Sau khi giành chiến thắng trong trận chiến võ đài này, hắn sẽ đòi một lượng lớn”cống phẩm” từ Long Phi.
Sau khi lấy được đống”cống phẩm” này, nên phân chia thế nào, chẳng phải đều do hắn quyết định hay sao?
Còn về những người sống lại không tuân theo đấu võ đài?
Vậy cũng chẳng đến lượt bọn chúng quyết định.
Suy cho cùng, thiểu số phục tùng đa số, hơn nữa nếu đám thiểu số đó không đồng ý, thì đồng nghĩa với việc bọn chúng đều đắc tội với cả hai bên.
Đây là một âm mưu.
Đó cũng là bước đầu tiên Phong thiếu”thống lĩnh” người sống lại.
Vào game, Phong thiếu chạy về phía võ đài ở đấu trường.
Trước khi lựa chọn, hắn vẫn cần chuẩn bị một số thứ.
“Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, tên tiểu tử nhà ngươi, vẫn còn chưa chết sao?”
Mở bảng xếp hạng cấp bậc, nhìn vào cái tên xếp hạng nhất, hắn nhíu mày lại thành một hàng.
“Có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian nữa đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận