Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 707: Hủy diệt Nam Cung gia. (2)

Không chỉ một người, còn một lão tổ khác cũng nhặt mảnh huân chương của Thần.
“Gan to gớm nhỉ!”
Tô Mộ tức đến phì cười.
Đám lão già này chạy trối chết đã đành, lại dám tơ tưởng đến huân chương của Thần của mình à!
“ huân chương của Thần sẽ không bị hỏng, ta cũng không cần thiết khách khí với các ngươi làm gì!”
Đôi đồng tử sa sầm, hai Phong Lôi Kỳ Lân lại xuất hiện.
“Ầm ầm!”
Lấy hai lão tổ không muốn sống nọ làm trung tâm, dãy núi lại sinh ra địa chấn.
Dưới Đôi Mắt Thần Thị, xung quanh không còn một dấu hiệu sinh mệnh nào.
“Xong!”
Tô Mộ mỉm cười, búng tay một cái.
Thân hình lần lượt Chớp Nhoáng, tất cả huân chương của Thần bị rải rác khắp nơi đều được Tô Mộ đoạt lấy.
“Lại có năm mảnh huân chương của Thần rồi!”
Nam Cung gia không hổ là gia tộc lớn, có tận bốn mảnh huân chương.
Và cả những bộ sưu tập kia nữa, nhiều hơn cả Thượng Quan gia và Mộ Dung gia cộng lại.
Tô Mộ nhìn mấy điểm sáng đang vương vãi dưới đất.
Đó là một số sách kỹ năng mà những lão tổ có thực lực hùng mạnh rơi ra.
“Có thể lại kết hợp thành một kỹ năng rồi!”
Thành Diệu Nhật.
Long Phi và hội trưởng các đại công hội đang bàn bạc.
“Long đội trưởng, chọn ra một trăm người, phần thắng của chúng ta gần như là con số không tròn trĩnh!”
“Đúng thế, thực lực của lũ người sống lại kia mạnh hơn chúng ta nhiều, thi đấu chỉ có thua thôi!”
“Chúng đã sớm lên kế hoạch hẳn hoi rồi, chúng ta hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.”
Nhắc tới trận chiến trên võ đài với những người sống lại, biểu cảm của các đại hội trưởng người nào người nấy trông rất xấu.
Không nghi ngờ gì, ngay từ đầu cuộc chiến này chính là không ngang bằng.
“Trước khi Tô Pháp Thần về đến, chúng ta không có lựa chọn khác.” Sao Long Phi không biết điểm này, bất đắc dĩ nói.
Các hội trưởng đại công hội nghe vậy, đều lộ vẻ bất đắc dĩ trên mặt.
“Vậy cứ đánh với chúng đi, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!”
Im lặng một hồi lâu, Mã Kinh Phi hô to.
Hắn luôn rất có danh vọng, cũng là người đứng đầu trong số người chơi, và rất nhanh đã nhận được sự ủng hộ từ những người khác.
“Hội trưởng Mã nói rất đúng, không phải chọn ra một trăm người sao, các vị ở đây, chưa chắc đã thua kém đám người sống lại kia đâu!”
“Đúng thế, chẳng phải chúng ta còn có đại thần Hiên Viên ở đây sao? Chỉ cần hắn đến tham chiến, chắc chắn có thể chà sạch nhuệ khí của những người sống lại kia!”
“Long đội trưởng, có liên hệ được với đại thần Hiên Viên ở bên trên không?”
Mọi người đồng loạt nhìn Long Phi.
Trấn Song Thần phục hồi!
Tuy Tô Pháp Thần không ở đây nhưng uy danh của đại thần Hiên Viên cũng không phải để cho có!
Miễn Hiên Viên đến, họ sẽ có người để tin cậy.
“Không liên lạc được!”
Long Phi thở dài một hơi, giọng điệu đắng chát.
Từ khi có tin Tô Pháp Thần bị hút vào thế giới vị diện, hắn luôn thử liên hệ với Hiên Viên.
Nhưng những tin nhắn được gửi đi như đá bị ném vào biển rộng, không một lời đáp lại.
“Chắc đại thần Hiên Viên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Hẳn là không đâu nhỉ?”
“Hay đại thần Hiên Viên ra ngoài tường, còn chưa về?”
Mọi người không khỏi suy đoán.
Nếu Hiên Viên đang ở ngay trong thành Diệu Nhật, họ sẽ không đến nỗi buồn rầu như thế.
“Kiểu gì họ cũng sẽ trở về, không phải sao?”
Lúc mọi người ở đây đều đang ủ rũ, một giọng nói cất lên.
Người nói chính là Lý Tiêu.
“Mặc kệ lũ người sống lại đó muốn làm gì, chúng ta đều sẽ diễn tiếp với chúng.”
Hắn nắm chặt hai quyền, nói năng khí phách.
Dáng điệu này cũng giúp người khác xóa tan sự u ám.
“Đúng vậy, kiểu gì Tô Pháp Thần và đại thần Hiên Viên sẽ về thôi, chúng ta đang lo lắng cái gì chứ?”
“Bọn người sống lại muốn đấu lôi đài, chúng ta cứ đánh với chúng thôi, thắng thua vốn chẳng quan trọng gì!”
“Nói bậy, nếu đã đánh, vậy thì phải đánh cho thắng, biết đâu chúng ta đánh thắng thì sao?”
“Ha ha! Nói đúng lắm, nếu thật sự đánh thắng, những người sống lại kia e là phải tức chết!”
Bầu không khí nặng nề biến mất tăm, những tiếng cười nói lại vang lên.
“Không phải chỉ một trăm so với một trăm ư, chúng ta chơi điền kỵ tái mã* với chúng đi!”
(*điền kỵ tái mã: cách chơi lấy người mạnh bên mình đối đầu kẻ yếu bên địch, để kẻ yếu bên mình đối đầu với kẻ mạnh bên đó)

Thế giới vị diện.
Năm Tiểu đệ Xương Khô đang ra sức nhặt”rác”.
Sức phá hoại của Phong Lôi Kỳ Lân mạnh bao nhiêu thì các tiểu đệ nhặt đồ tốn sức bấy nhiêu.
“Kết hợp với kỹ năng nào sẽ tốt hơn nhỉ?”
Tô Mộ đứng trong Kho tàng Hoàng Kim, bắt đầu bố trí.
Nếu phải nói sách kỹ năng nào tuyệt vời nhất thì sẽ là cuốn rớt ra từ lão tổ Nam Cung gia.
Pháp tắc của Thần ẩn chứa bên trong nó rõ là mạnh hơn hẳn.
Với kinh nghiệm thành công lần trước, Tô Mộ không lo sẽ hợp thành thất bại.
“Vậy kết hợp với Hố Đen Hấp Dẫn đi.”
Kỹ năng được lựa chọn lần này chính là Hố Đen Hấp Dẫn.
Là kỹ năng sát thương cấp Thần đầu tiên mình có, mình có khá nhiều tình cảm với nó.
“Tranh thủ thời gian đi!”
Hô với Tiểu đệ Xương Khô đang nhặt đồ khắp dãy núi, Tô Mộ tăng tốc bố trí trận pháp.
Nói là bố trí, thật ra cũng không có gì hay để bố trí.
Chỉ đơn giản tiến hành một vài khiêu chiến và đặt những”vật liệu” kia vào vị trí thích hợp.
“Sau khi thăng cấp kỹ năng, đợi sau này về rồi tính tiếp.”
“Phải chừa lại một số vật liệu để bố trí trận pháp vượt giới và phải giữ lại một vài huân chương của Thần.”
Lấy tấm bản đồ kia ra, bên trên còn thừa lại mười gia tộc mà hắn chưa ghé thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận