Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 502: Ếch ngồi đáy giếng? (2)

Nhưng đối với những người sống lại này thì từ lúc bắt đầu bọn họ đã tự đặt mình vào địa vị cao, cho dù Tô Mộ có hùng mạnh hơn nữa cũng chỉ là thổ dân trong mắt của bọn họ.
Về điểm này thì Tô Mộ không chiều!
“Tô Pháp Thần, không cần tức giận, có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống trò chuyện!”
Đúng lúc này lại có một giọng nói vang lên.
Một chàng trai trẻ tuổi đi tới trước mặt Tô Mộ từ trong vòng vây của hơn trăm người.
Hắn đứng ở vị trí trung tâm trong cả trăm người, thân phận rõ ràng phi phàm.
“Ta và các ngươi không có gì để bàn!”
Tô Mộ quét mắt nhìn người này một cái, không nể mặt hắn chút nào.
Cho dù nơi này đang có hàng nghìn hàng chục nghìn người sống lại đang đứng cũng không chống lại được một phát Băng Sương Thụ Giới của bản thân.
Muốn nói chuyện với mình ư?
Trừ khi là những lão tổ biết lượng lớn điều bí ẩn kia.
“Tô Pháp Thần, ta rất có thành ý đấy!”
“Có lẽ ngươi có hiểu lầm gì đối với bọn ta chăng!” Người kia không hề tức giận, trên mặt mang nụ cười, giọng điệu lại càng tỏ vẻ lấy lòng.
“Các ngươi cũng xứng ư?” Tô Mộ khinh thường cười một tiếng.
Ánh mắt khinh miệt kia khiến cho một đám người sống lại nhíu mày.
Bọn họ lại bị một thổ dân xem thường à?
“Đừng cho rằng ngươi biết được một số việv thì có thể kiêu ngạo như thế!”
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, thế giới mà ngươi nhìn thấy quá nhỏ hẹp rồi!”
Trong đám người có mấy người cố nén tức giận mở miệng nói.
Nhưng sau đó một giây, tất cả bọn họ đều ngơ ngẩn.
Con ếch ngồi đáy giếng trong mắt của bọn họ kia lại phá lên cười một cách láo xược.
“Ha! Ha! Ha!”
Tiếng cười lớn vô cùng sang sảng.
Trên đường phố của Vương đô này, hành động của Tô Mộ cứ không hợp nhau như thế.
Nhưng chẳng biết vì sao, hắn rất muốn cười.
Tiếng cười kia cũng khiến cho sắc mặt của một đám người sống lại trở nên khó coi.
Bọn họ có thể nghe ra được sự khinh thường ẩn dưới tiếng cười.
Tô Mộ thật sự coi bọn họ trở thành trò cười.
Ngay cả người thanh niên vẻ mặt ôn hòa kia cũng không kiềm nén nổi nữa.
Hắn trầm giọng nói: “Bọn ta cũng không muốn trở thành kẻ thù với ngươi. Ngươi làm như thế không khỏi hơi quá cuồng vọng rồi ư?”
Tô Mộ vẫn đang cười, thậm chí muốn ôm bụng cười to.
“Mấy người các ngươi đang làm gì thế?”
Không đợi người khác lên tiếng, một tiếng quát mắng lớn truyền đến.
Kèm theo âm thanh “Lạch cạch! Lạch cạch!”, một đội vệ binh mặc khôi giáp đi tới.
Sau khi vệ binh dẫn đội liếc nhìn qua mọi người thì ánh mắt dừng lại trên người Tô Mộ.
“Đại nhân Tô Mộ tôn kính, ngươi không sao chứ?”
So với những người sống lại kia, giọng điệu của đội trưởng vệ binh đó phải gọi là cung kính.
“Đám người này ngăn cản ta, không muốn cho ta đi!”
Tô Mộ cười cười, mở miệng nói.
Danh vọng của mình ở trong Vương đô, không phải những người sống lại mới đến Vương đô này có thể so sánh.
“Cho các ngươi thời gian ba giây, tránh đường ra cho ta!”
Đội trưởng vệ binh giơ binh khí trong tay lên.
Một giây sau, hắn cầm đầu thuộc hạ cùng nhau rút vũ khí ra, nhắm ngay những người sống lại kia.
Không còn gì để nghi ngờ, nếu như những người sống lại này tiếp tục cản đường Tô Mộ thì những vệ binh này sẽ lập tức ra tay.
Trường hợp như thế khiến cho sắc mặt của những người sống lại càng thêm khó chịu.
Một khi bọn họ lui ra chẳng khác nào thừa nhận mình là một trò cười.
Nhưng nếu như bọn họ không lui ra thì sẽ mất đi nơi sống yên ổn trong Vương đô này.
“Là bọn ta quấy rầy rồi!”
Người thanh niên kia lộ ra vẻ mặt xin lỗi với thủ vệ, ngay sau đó cất tiếng nói: “Còn không mau nhường đường cho Tô Pháp Thần!”
Những người khác không cam lòng, không tình nguyện nhường một lối đi.
Cả đám người bọn họ nhìn chằm chằm Tô Mộ, ánh mắt kia giống như là có thâm thù đại hận vậy.
Tô Mộ cũng không gấp gáp rời khỏi.
Uy danh của mình ở Vương đô đều là có được nhờ làm nhiệm vụ.
Có đôi khi một chút quyền lực vẫn thích hợp để sử dụng một chút.
“Những người này quấy rối trị an, dù sao cũng phải trừng phạt một chút chứ nhỉ?”
Rõ ràng đội trưởng thủ vệ cũng đã nghe hiểu lời của Tô Mộ.
Người trước mắt đây là nhà thám hiểm đã cứu vớt phòng tuyến số 3, Thần Lạc đại nhân và nghị trưởng đều coi trọng.
So với những tên chó mèo không biết danh tính thì đội trưởng thủ vệ rất vui lòng giúp đỡ chuyện này: “Tất cả mọi người, dùng tội quấy rối trị an, nhốt vào đại lao cho ra, giam bọn họ một ngày!”
“Hiếp người quá đáng!”
“Cái tên nhà ngươi, thật sự muốn xé rách da mặt với bọn ta à?”
“Hơi quá đáng quá rồi?”
Tất cả những người sống lại đều trợn tròn mắt, có người càng không nhịn được rống lên.
Trong đại lao có pháp tắc, bọn họ không offline được, chỉ có thể đợi một ngày trong đại lao thôi!
“Giao cho các ngươi vậy!”
Tô Mộ bất chấp ánh mắt muốn giết người cũng những người sống lại kia, dặn dò đội trưởng thủ vệ một câu.
“Yên tâm đi”
Đội trưởng thủ vệ cười đáp lại.
Những thủ vệ khác cầm vũ khí cùng nhau tiến tới gần những người sống lại này, cũng khiến cho bọn họ không thể không bó tay chịu trói.
Nếu bọn họ phản kháng thì đó không phải là chuyện giam một ngày là có thể giải quyết nữa.
“Ngươi chờ đó cho ta!”
“Ngươi sẽ phải trả giá!”
Mấy người sống lại vẫn còn đang gào thét.
“Thành thật chút đi!”
Đội trưởng thủ vệ không chút khách khí, rồi quay ra “thăm hỏi” bọn họ.
Trong thành có pháp tắc tồn tại, những người này chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận