Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 441: Di tích.

“Nếu ta mở được rương báu ra thì đồ ở bên trong là của ta!” Tô Mộ không chút khách sáo cất giọng nói.
“Ngươi muốn đổi ý à?” Mặc Tâm nóng lòng.
Nhưng nhìn thấy Tô Mộ mân mê cái khóa kia, hai tay hắn chống nạnh, gương mặt lộ ra nụ cười tự tin.
Sau khi Tô Mộ giả vờ thủ một lần, thở dài một hơi: “Ổ khóa này thật khó mở như vậy?”
Ánh vàng kim chiếu sáng vẻ bất đắc dĩ trên mặt hắn, cũng khiến Mặc Tâm nở nụ cười.
“Tiểu gia ta ở đây!”
Một tiếng ho nhẹ vang lên.
“Được rồi, ngươi đến đi!”
Tô Mộ nhún vai, đi qua một bên.
“Đã nói rồi đó, mỗi người một nửa!”
Mực Tâm xoa xoa bàn tay nhỏ đi về phía rương báu, hai mắt sáng lên.
“Phát tài rồi!”
Miệng hắn không ngừng lầm bẩm, lấy ra một ít công cụ thử bắt đầu.
Không giống suy nghĩ của Tô Mộ, Mặc Tâm mở cái khóa đó cũng không nhanh cho lắm.
Nhìn kia điệu bộ kia, ít nhất cũng mười mấy phút.
“Ngươi cứ mở ra trước đi!”
Để lại một câu nói, Tô Mộ Chớp Nhoáng trở về trong mê cung, tiếp tục nhặt đồ.
So với phía ngoài, mê uyên Ma Vật càng giống với một bản đồ phó bản.
Đồ rơi ra còn phong phú hơn Tô Mộ nghĩ nhiều.
Trong đó còn rơi ra không ít trang bị ma pháp cấp cao.
Dĩ nhiên, so với trang bị, thứ càng làm cho Tô Mộ để ý hơn vẫn là kỹ năng.
Sau khi nhặt xong tất cả đồ rơi ra, trong tay Tô Mộ cũng có thêm ba cuốn sách kỹ năng.
‘Xuyên Giáp Tiễn (cấp S): Mũi tên ngươi bắn ra có thể bỏ qua 10% phòng ngự vật lý của đối phương, bỏ qua 10% miễn giảm tổn thương của đối phương!’
‘Ma pháp xuyên thấu (cấp S): Kỹ năng ma pháp của ngươi có hiệu quả xuyên thấu, bỏ qua 10% khả năng kháng ma pháp của đối phương!’
‘Hấp Thu Linh Hồn (cấp S): Tiêu hao năm nghìn điểm mana , hấp thụ lượng HP của đối phương để hồi phục lượng máu của mình, lượng HP hấp thụ bằng công kích ma pháp x800%, phát động tức thì, thời gian cooldown: Năm phút.’
“Thật sảng khoái!”
Lúc trước hắn còn nói không biết có kỹ năng xuyên thấu hay không, bây giờ một lúc rơi ra đến hai kỹ năng, Tô Mộ phá lên cười.
“Học!”
Trực tiếp học hai kỹ năng xuyên thấu, Tô Mộ thăng cấp cả hai kỹ năng lên max.
Cấp bậc cao nhất vẫn là cấp SSS, giảm miễn cùng kháng tính bị bỏ qua đều đạt tới 30%.
Hay nói cách khác, đối mặt với kẻ địch có kháng tính thấp hơn 30%, khi hắn tạo sát thương lên người đối phương thì chỉ cần tính toán giá trị phòng ngự.
Với tăng thêm từ công kích ma pháp và kỹ năng hiện tại của hắn, gần như có thể trực tiếp bỏ qua phòng ngự của những con BOSS kia rồi.
“Lại sửa sang trang bị lại một lần sau đó chọn lấy đồ có trí lực cao!”
“Đi xem tên kia một chút xem thế nào!”
Chớp Nhoáng một cái, Tô Mộ đi đến chỗ rương báu.
Mặc Tâm vẫn còn đang chăm chú mở rương báu.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, Tô Mộ rất muốn lấy đạo cụ mình luyện thành để mở khóa ra.
“Lạch cạch!”
Lúc này âm thanh ổ khóa bị mở vang lên.
“Thành công rồi!”
Mặc Tâm kích động di chuyển, vội vàng mở rương báu ra.
“Phát tài rồi!”
Nhìn chút ít đồng vàng trong rương, hắn lớn tiếng hô.
Tô Mộ đứng ở một bên, không nói gì.
Mặc Tâm bắt đầu lùa đồng vàng có trong rương, biểu cảm trên mặt thoáng cái đã thành ngơ ngác.
“Chỉ có đồng vàng thôi sao?”
Trong rương lớn như vậy, ngoài đồng vàng ra, thế mà không còn gì khác cả!
“Đây chính là đồ tốt mà ngươi nói à?”
Tô Mộ thấy thế, đi đến bên cạnh cái rương, chân mày nhíu chặt lại.
“Không thể nào!” Mặc Tâm không nhịn được hô lên.
Đừng nhìn một rương nhiều đồng vàng như vậy, giá trị cũng chỉ như thế. Mấy món đồ để bừa ở nơi này, không món nào mà những đồng vàng này có thể so sánh bằng!
“Ngươi sẽ không động tay động chân đó chứ?”
Tô Mộ bắt lấy bả vai của Mặc Tâm, giọng nói đột nhiên trầm xuống.
“A!”
Mặc Tâm nuốt nước miếng, trán toát ra mồ hôi.
Hắn nghe ra ý của Tô Mộ, vội vàng hô lên: “Ta vừa mới mở ra cái rương này thôi, cái khóa kia quá phức tạp, ai biết bên trong chỉ có mấy đồng vàng, ta cũng không ngờ tới!”
“Ngươi thật sự không lừa ta chứ?”
Tô Mộ bày ra vẻ mặt không quá tin tưởng.
“Ta thật sự không lừa ngươi!” Mặc Tâm cố gắng giải thích với vẻ mặt đau khổ.
“Được rồi, rương báu kia là do ngươi mở ra, những đồng vàng này cũng thuộc về ngươi, viên phù thạch kia có thể cho ta không?” Tô Mộ giả vờ đắn đo suy nghĩ một lát, nửa tin nửa ngờ nói.
“Cầm đi!”
Mặc Tâm đã định trước đuối lý, chỉ có thể lấy viên phù thạch kia ra.
“Tầng hai mươi có một trận truyền tống, ta vẫn muốn điều tra nó thông đến nơi nào, hiện tại nhiệm vụ này liền giao cho ngươi.”
“Ta sẽ trở về phòng tuyến số 2 trước, báo cáo lại tình huống của nơi này.”
Vừa nói, Mặc Tâm vừa bỏ đồng vàng trong rương vào thắt lưng trữ đồ.
Tô Mộ gật đầu, cầm lấy đi thẳng không một lần quay đầu.
Mặc Tâm tiếp tục nhặt đồng vàng, vẻ mặt tham tiền.
“Quên đi, có nhiều đồng vàng như vậy cũng không tồi.” Hắn lên tiếng an ủi chính mình.
Sau khi lấy hết tất cả đồng vàng trong rương, hắn trở về theo đường cũ.
Ma vật tầng này đã bị dọn dẹp sạch sẽ, Mặc Tâm cũng không cẩn thận giống như lúc trước.
Cứ đi cứ đi, hắn đột nhiên phát hiện có thứ gì đó quấn chặt lấy hai chân của hắn.
“Cái gì vậy?”
Mặc Tâm cúi đầu nhìn lại, vô số xúc tu màu đen xông ra, hoàn toàn bao phủ hắn.
Hắn há hốc miệng, muốn la lên, lại phát hiện mình căn bản không phát ra được tiếng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận