Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 565: Ra khơi!

Âm thanh phản đối rất nhanh vang lên.
Người phụ nữ như không nghe thấy, lớn tiếng quát to: “Ai dám tiến lại gần thì đó chính là kẻ địch của chúng ta.”
Lời này vừa vang ra, vẻ mặt của những người phản đối trắng bệch.
Bọn họ không gây khó dễ nữa, vẻ mặt vô cùng kiêng dè.
Nơi đây là hiện thực, một khi khai chiến, thì chính là không chết thì không thôi.
Làm những người này kinh hãi rồi, Lệ Phi Tuyết nháy mắt với cấp dưới.
Người đó lập tức bật người hành động.
“Ầm!”
Một lúc sau, đội thuyền trên bến tàu lần lượt nổ tung.
Không có máy bay và tàu điện ngầm, vấn đề đi lại là một chuyện khá đau đầu đối với rất nhiều người.
Họ hoặc đang chạy băng băng trên đường lớn, hoặc lui tới không ngớt trên các con đường mòn.
Tô Mộ thì khác, hắn đang bay nhanh trên không trung.
Trong ánh chiều tà chiếu rọi, đôi cánh hỏa diễm và cả bộ trang bị xa hoa của hắn thực sự có phong thái của một vị Pháp Thần giáng trần.
“Di tích có thể mở ra bất cứ lúc nào, ta phải tranh thủ thời gian thôi!”
Sau khi giới hạn lượng mana được tăng lên rất nhiều, thì tốc độ bay cũng được tăng lên.
Chớp Nhoáng liên tục được sử dụng, và tốc độ đi đường của Tộ Mộ đã vượt qua tốc độ của máy bay chiến đấu.
Theo tốc độ của hắn thì sau nửa đêm hắn sẽ đến được bờ biển của thành phố HN.
“Để xem thử Hiên Viên đang làm gì.”
Trên đường rảnh rỗi và buồn chán, Tô Mộ đã thiết lập liên hệ với Hiên Viên.
“Chủ nhân!”
“Bây giờ ngươi đang ở đâu?”
“Ta đang ở Hoa Đô, chuẩn bị đối phó với đám người sống lại đó!”
Cả hai dường như đang nói chuyện với nhau từ xa.
Sau khi biết những trải nghiệm của Hiên Viên ở Hoa Đô, Tô Mộ nở một nụ cười trên khuôn mặt.
Không hổ là phân thân của ta!
Tính khí hung bạo này thực sự giống hệt với mình.
“Long Phi là một người đáng tin cậy, hãy chuyển lời với hắn giúp ta, bất kể có bao nhiêu người sống lại đi chăng nữa, Tô Mộ ta sẽ đòi lại toàn bộ món nợ của từng người.”
Đối mặt với đám người sống lại, thái độ của Tô Mộ luôn rất rõ ràng.
Cho dù sau lưng đám này có lão tổ này, lão tổ kia hay bất kỳ một lão tổ từng phong thần nào khác, hắn cũng sẽ không tha cho bọn họ!
“Ta biết rồi!”
Hiên Viên phản ứng lại rất nhanh.
Tô Mộ không nhiều lời, trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Hiên Viên đã có khả năng tự suy nghĩ độc lập và mình hoàn toàn có thể mặc kệ hắn tự hành động.
“Đám người sống lại đó có thể cướp đi tinh thể của người chơi, vì vậy Hiên Viên chắc là cũng có thể!”
“Nhưng một khi ta cắt đứt liên lạc với hắn, liệu các thuộc tính của hắn vẫn có thể giữ được tính đồng bộ với ta không?”
Điều này khiến Tô Mộ khá là lo lắng.
Với sự tăng trưởng thuộc tính của Hiên Viên, tuyệt đối không thể theo kịp bước chân của mình được.
“Những việc này tạm gác lại vậy!”
Việc giao cho Hiên Viên tự do chân chính, có thể tạm gác lại một bên đã.
Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là lấy được huân chương của Thần trong di tích đó.
...
“Văn Diệu, ngươi có nhiều mưu kế, vậy có cách nào dẫn tất cả đám người sống lại đó tập hợp lại không?”
Trong Minh cung thành, Long Phi đang thương lượng với các thành viên trong nhóm của hắn.
Muốn tập hợp hàng chục nghìn người sống lại với nhau không phải là một việc dễ dàng.
Suy cho cùng, đám người sống lại đó thuộc về thế lực khác nhau, và giữa bọn họ cũng có mối quan hệ thù địch.
“Ta nghĩ, thật ra không cần phải phiền phức như vậy.”
Văn Diệu suy nghĩ một hồi lâu, rồi đột nhiên cười nói.
“Ngươi có cách sao?”
Long Phi vội vàng hỏi.
“Thế lực của Thượng Quan Tôn Chủ ở Hoa Đô nhất định không nhỏ, thậm chí hắn còn có sức ảnh hưởng rất lớn.”
“Ngay cả hắn cũng chết dưới cung tên của Hiên Viên, thì đám người sống lại khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Văn Diệu cười nói.
“Những kẻ đó chắc chắn sẽ xem Hiên Viên như mối hoạ lớn trong lòng, đồng thời bọn họ cũng sẽ sợ rằng mình là mục tiêu tiếp theo của Hiên Viên.”
Một thành viên trong nhóm đáp lại.
“Nói đúng rồi!”
Văn Diệu búng ngón tay một cái.
“Chỉ cần chúng ta thả ra tin tức ở nơi này, đám người sống lại đó nhất định sẽ hợp sức lại để đối phó với Hiên Viên.”
Nghe được lời nói của Văn Diệu, Long Phi cau mày lại.
Nói như vậy cũng không sai, sức mạnh của Hiên Viên cũng bày ra đó rồi.
Lỡ những người sống lại đó nhát chết và bắt đầu trốn thoát khỏi Hoa Đô, hoặc trốn trong thế giới game và không chịu ra ngoài, thì kế hoạch của họ sẽ không thành được.
Để mặc đám người sống lại đó rời đi chắc chắn sẽ trở thành một mối hoạ lớn!
“Băn khoăn của ngươi cũng không phải không thể xảy ra.”
Văn Diệu nheo mắt lại.
Hiên Viên hùng mạnh cỡ nào, từ vết tích trên tường thành đó cũng có thể thấy được.
May mắn thay, Hiên Viên đã từng nói rằng, không một ai trong số những người sống lại đó trốn thoát khỏi cung điện này được.
Quyền chủ động vẫn nằm trong tay bọn họ.
“Ta có một ý này.”
Văn Diệu đột nhiên cười khổ.
“Cách gì vậy?”
Những người khác đồng thanh hỏi.
“Đám người sống lại đó kiêu ngạo tự đại, miễn là chúng ta có thể chọc tức bọn họ, đồng thời khiến bọn họ nghĩ rằng sức mạnh của Hiên Viên không quá lợi hại.”
Văn Diệu nói tới đây thì tạm dừng.
“Nếu Long đội trưởng có thể đi nương nhờ đám người sống lại đó, bọn họ có thể cắn câu!”
Nghe được cách này xong, không đợi Long Phi bày tỏ ý kiến ​​của mình, những thành viên khác ở trong nhóm đã hét lên.
“Cách này không được! Những người sống lại đó luôn tìm kiếm Long đội trưởng trong suốt thời gian qua. Nếu lúc này mà đi nương nhờ bọn họ, chẳng phải là tự tìm cái chết sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận