Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 822: Thăng cấp lên Chân Thần (2)

Hắn rõ ràng cảm nhận được, trên tòa thành hoang tàn này, đất đen ăn mòn sức mạnh đã bị ngăn cách.
Chỉ sợ tòa thành này cho dù đã bị hủy nhưng vẫn ẩn chứa một sức mạnh nào đó như cũ.
“Đào sâu ba thước!”
Tô Mộ một chút cũng không khách khí, tìm kiếm trong tòa thành này.
Khi chức nghiệp đại sư của hắn gia tăng hoàn toàn, rất nhanh đã đào ra được không ít vật hữu dụng.
“Đá quý được chạm khắc phù văn, có sẵn năng lượng mạnh mẽ như cũ!”
“Cả tòa thành này, chính là một đại trận không trọn vẹn.”
Tô Mộ lấy được những món đồ này cũng không dễ dàng.
Trực giác tự nói với hắn, trong tòa thành này còn ẩn chứa bí mật lớn hơn nữa.
Sử dụng Đôi Mắt Thần Thị không cách nào dò thám được hết, chỉ có thể tự mình đi thăm dò đàm móc.
“Ra đi!”
Một cái vỗ tay vang lên, năm Tiểu đệ Xương Khô được triệu hồi ra.
“Các ngươi chia thành vài hướng, bắt đầu đào xuống phía dưới, động tác nhất định phải cẩn thận.”
“Ngàn vạn đừng phá hỏng thứ gì, cho dù là một tảng đá cũng không được!”
Tô Mộ bắt đầu ra lệnh cho năm Tiểu đệ Xương Khô.
Giờ phút này, khi thuốc tính của hắn tăng thêm kinh khủng, chiến sĩ Xương Khô nhìn qua rất yếu, trên thực tế đã đạt đến cấp bậc Chân Thần, thậm chí còn muốn tăng thêm một bậc.
Bất kể là tốc độ hay là sức mạnh, chiến sĩ Xương Khô đều mạnh đến đáng sợ.
Cho dù những kiến trúc được khắc phù văn kia tương đối cứng rắn nhưng cũng không chịu được công kích của chiến sĩ Xương Khô
Lòng năm Tiểu đệ Xương Khô cay đắng!
Mỗi lần triệu hồi năm bọn chúng ra, không phải khuân đồ thì chính là đào hầm.
Đường đường cấp Chân Thần thế nhưng thành chiến sĩ thi đua!
Chẳng qua đối với mệnh lệnh của Tô Mộ, bọn họ tuyệt đối tuân theo trăm phần trăm.
Một người và năm bộ xương khô bắt đầu”Khảo cổ”.
Quyền trượng Pháp Thần trực tiếp biến thành một cái xẻng.
Dưới khí thế đào móc hừng hực của Tô Mộ, nguyên trạng của toàn bộ”Phòng tuyến số 1” từ từ lộ ra.
Đây là một tòa thành trì to lớn.
Quy mô của nó tuyệt đối còn lớn hơn so với thành Diệu Nhật.
Phòng tuyến số 2 và phòng tuyến số 3 càng không cách nào so sánh được.
“Cái chỗ này, là toàn bộ mảnh đất trung tâm tòa thành sao?”
“Còn có ở trên từng kiến trúc, tất cả đều khắc đầy phù văn.”
“Số lượng này cũng nhiều quá đi?”
Nhìn những kiến trúc bị đào lên kia, Tô Mộ bội phục không dứt.
Tòa thành này cho dù đã đổ nát như vậy nhưng vẫn ngăn chặn thứ vật chất màu đen như cũ.
“Tiếp tục đào!”
Tô Mộ cẩn thận nắm “Xẻng”, khống chế lực tay mình.
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu đệ Xương Khô, toàn bộ một mảng lớn xung quanh cũng bị đào ra.
Hắn xem xét những kiến trúc kia mấy lần, đại khái biết.
Khu vực này là một quảng trường.
Bên cạnh đều là một vài tòa nhà nhỏ.
Ở trung tâm quảng trường, nơi đó đứng sừng sững một pho tượng.
Đáng tiếc, pho tượng có phần bị tàn phá, thấy không rõ tướng mạo cụ thể, chỉ biết là hình dạng của một người.
“Đây là!”
Quan sát một lúc, Tô Mộ mở to hai mắt nhìn.
Trên sàn của toàn bộ quảng trường phủ chi chít phù văn.
Những phù văn này cực kỳ ảo diệu, cho dù là chính hắn, trong một thời gian cũng không cách nào phán đoán ra chỗ dùng cụ thể.
Tô Mộ mở Hỏa Diễm Phi Vũ ra, bay lên trời.
Một đợt cuồng phong đột nhiên xuất hiện, thổi tan toàn bộ một ít bụi đất trên mặt đất.
“Một trận truyền tống?”
Quan sát hồi lâu, Tô Mộ nheo mắt lại.
Hắn có thể khẳng định, quảng trường này chính là một trận truyền tống còn chưa kích hoạt.
Về phần trận truyền tống này cuối cùng thông đến đâu?
Tô Mộ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hô lên theo bản năng.
“Chẳng lẽ là tòa tháp này!”
. . .
Thời điểm Tô Mộ đang quan sát trận pháp kia ở trong thành, bốn bóng người lặng lẽ đi tới.
Bọn họ hòa làm một thể cùng đất đen, cho dù là Đôi Mắt Thần Thị nhìn đến cũng không cách nào phát hiện.
Bốn bóng người này chần chừ ở bên ngoài thành, không dám bước vào trong đó, rõ ràng là vô cùng kiêng kị chỗ này.
“Hẳn là hắn sẽ ra ngoài, chúng ta mai phục cho tốt, đánh cho hắn trở tay không kịp.”
Một bóng ngời nhìn sâu vào trong thành, chậm rãi cất giọng nói.
“Dựa theo ý định của Thần Chủ, cố hết sức bắt sống, ra tay đừng quá độc ác!” lại một cái giọng nói vang lên.
Còn dư lại hai bóng người không nói gì.
Trên mặt đất đen đột nhiên sụt xuống.
Bốn bóng người cùng nhau biến mất, lẳng lặng chờ đợi thời cơ!
Nội thành phòng tuyến số 1.
“Đây là một trận truyền tống loại cực lớn, nơi nó thông tới tám chín phần mười là toà tháp Thần đó.”
“Thần Thụ kia đúng là không có gạt ta!”
“Nhưng vẫn còn có một vấn đề rất nghiêm trọng!”
Tô Mộ đang nghiên cứu trận pháp truyền tống điêu khắc trên quảng trường, hơi nhíu mày.
Cả trận pháp truyền tống có không ít chỗ thiếu sót.
Hơn nữa muốn kích hoạt thành công trận truyền tống này, còn cần phải cung cấp đầy đủ năng lượng.
“Dựa vào những nguyên liệu ta có trong tay , sửa chữa nó không có trở ngại gì.”
“Về phần năng lượng, bỏ mấy mảnh vỡ huân chương của Thần vào, chắc đủ rồi.”
Tô Mộ nghĩ tới phương pháp gỡ tường đông đắp tường tây.
Chỉ cần tháo ra một vài thứ từ trên đại trận trong kho tàng hoàng kim kia, mình có thể kích hoạt trận truyền tống này.
Đến lúc đó, là có thể kiểm chứng nó rốt cuộc có thông với toà tháp Thần kia hay không rồi.
“Đi hay là không đi?”
Tô Mộ chìm vào trong đắn đo.
Một khi mình sửa chữa trận truyền tống này, nguyên liệu hao phí chỉ có thể để lại chỗ này.
Nói một cách khác, nếu như có người khác tới đây, thì có thể thông qua nơi này đi thẳng tới tháp Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận