Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 642: Tà Thần lại tới gây sự rồi!

Không có lực lượng linh hồn hùng mạnh căn bản không thể chịu đựng được.
“Không cần nương tay, một khi tên kia chết ở biển Tử Vong thì linh hồn của hắn sẽ không có cách nào rời khỏi.”
“Lần này, các ngươi đều phải biểu hiện thật tốt cho ta!”
Giọng điệu của Già Hùng cực kỳ cứng rắn.
“Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức ứng phó!”
“Tên kia chẳng qua chỉ ỷ vào việc một mực phóng thích kỹ năng mạnh mẽ. Bây giờ lượng máu và thuộc tính của chúng ta đều được nâng cấp, hắn chạy không thoát đâu!”
“Cho dù công kích của chúng ta không có cách nào tạo thành tổn thương cho hắn, chỉ cần có thể ngăn chặn hắn, những vong lình này cũng đủ cắn nuốt hoàn toàn linh hồn của hắn!”
Những người khác liên tiếp lên tiếng, tràn đầy lòng tin.
Bọn họ đều là người đã từng chết một lần, đã không còn sợ hãi đối với cái chết.
Giờ phút này, trong lòng của những người này chỉ còn lại một ý định.
Tru sát Tô Mộ!

Thành Diệu Nhật.
“Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả vệ binh đều đi đến lăng mộ, bắt đầu tiêu diệt toàn bộ ma vật!”
Diệu Tinh cầm lệnh bài của Già Hùng trong tay, truyền đạt mệnh lệnh.
Muốn khiến cho thủ vệ trong Vương Đô thành trống không thì không nghi ngờ gì, lựa chọn tốt nhất là để cho những vệ binh kia tấn công lăng mộ.
“Diệu Tinh đại nhân, phái tất cả thủ vệ đi tấn công lăng mộ, không phải Vương Đô sẽ trở thành một tòa thành trống sao?”
Thần Lạc là người đầu tiên đứng lên bày tỏ sự phản đối.
“Đây là mệnh lệnh của nghị trưởng đại nhân, ngươi muốn cãi lời sao?” Diệu Tinh lạnh lùng nhìn về phía Thần Lạc.
“Tấn công lăng mộ thì không có vấn đề, nhưng thành Vương độ cũng nên để lại một ít thủ vệ, trên tường thành cũng cần vệ binh thay quân.” Thần Lạc cũng theo đó mở miệng, không hề nhượng bộ.
“Bây giờ ta mới là quan chỉ huy cao nhất của Vương Đô!”
Giọng nói của Diệu Tinh hoàn toàn trầm xuống.
“Vậy thì xin quan chỉ huy đại nhân suy nghĩ lại!”
“Xin quan chỉ huy đại nhân suy nghĩ lại!”
Sau khi Thần Lạc lên tiếng, gần như tất cả mọi người đều đứng về phía hắn.
“Vậy thì để lại một nhóm người, những người khác do Thần Lạc dẫn đầu đi tiêu diệt sạch sẽ ma vật trong lăng mộ dưới đất!”
Sắc mặt Diệu Tinh u ám, đưa ra một quyết định nhượng bộ.
Đám người Thần Lạc nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Trên tường thành tuyệt đối không thể không có vệ binh thay quân, Vương Đô cũng tuyệt đối không thể là một tòa thành trống.
Để lại một bộ phận thủ vệ thì ít nhất khi Vương Đô xảy ra chuyện, những người này có thể chống đỡ đến khi bọn họ quay trở lại cứu viện.

Phòng tuyến số 2.
Trên hài cốt của tháp Sa Đọa.
Một vầng năng lượng màu đen đột nhiên xuất hiện.
“Xì xì!”
“Phích Lịch Lôi Quang!”
Một luồng lại một luồng tia chớp màu đen không ngừng chớp nháy, luồng năng lượng màu đen này cũng trở nên càng ngày càng mạnh.
Qua một hồi lâu, luồng năng lượng màu đen này kịch liệt co rút lại, cuối cùng biến thành một viên nhãn cầu to khoảng quả bóng bàn.
Viên nhãn cầu này lơ lửng trong không trung, bay ra khỏi vực sâu bằng tốc độ cực nhanh, đến trên mặt đất.
Viên nhãn cầu kia nhìn quanh một hồi, sau khi xác định một phương hướng thì lần nữa bay nhanh lên.
Phương hướng mà nó di chuyển vừa đúng là vị trí của thành Diệu Nhật!
Biển Tử Vong.
Một chiếc thuyền đang tiến về phía trước.
Tô Mộ đứng sừng sững trên mũi thuyền, lay động mái chèo một cách có tiết tấu.
Tốc độ chèo thuyển chậm hơn rất nhiều so với dùng đôi cánh hỏa diễm để bay, nhưng Tô Mộ cũng không gấp gáp.
Hiểu biết đối với nơi này quá ít, lỡ như chiếc thuyền này là vật phẩm quan trọng để đi thông với tầng dưới, có muốn tìm lại cũng rắc rối.
“Thật yên tĩnh!”
“Những linh hồn kia rốt cuộc là gì?”
Tô Mộ vừa chèo thuyền, vừa suy nghĩ.
Những ảo ảnh dưới mặt nước kia chắc hẳn đều là linh hồn của con người.
Về phần lai lịch của những người này thì e là cũng chỉ có chủ nhân của lăng mộ này mới biết được.

“Đến rồi!”
Khi chiếc thuyền nhỏ trên mặt nước đến, đám người Già Hùng dưới nước sớm đã chực chờ rất lâu.
“Đợi thuyền đến gần thì lập tức đánh vỡ hồn đăng trên mũi thuyền, những linh hồn này sẽ bạo động!”
Già Hùng mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền nhỏ xuyên qua mặt nước.
Những người khác cũng vận sức chờ phát động.
Ở xung quanh của bọn họ hình thành một khu vực chân không, không bị nước đen ngấm vào.
Rất nhanh, mặt nước trên đỉnh đầu của mọi người xuất hiện sóng gợn.
“Chính là lúc này!”
Già Hùng phát ra một tiếng hét to.
Khoảng không nơi bọn họ đang đứng ngay lập tức nổ tung, càng sinh ra một luồng lực đẩy mạnh mẽ.
“Bốp!”
Mười một người gần như đồng thời xông ra khỏi mặt nước.
“Phá cho ta!”
Già Hùng cầm trong tay một thanh kiếm bản to vô cùng khí thế, mục tiêu không phải là Tô Mộ đứng trên mũi thuyền.
“Ặc!”
Đáy nước đột nhiên xông ra một đám người, rõ ràng Tô Mộ đã hơi sửng sốt một chút.
“Đám người các ngươi là người hay là quỷ?”
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc của đám người này, hắn hô lên một câu theo bản năng.
Đám người Già Hùng đã chết đi chui ra từ trong hồ linh hồn, cục diện này thoạt nhìn sao lại quỷ dị như thế!
“Ngươi mới là quỷ!”
“Ngươi rất nhanh sẽ biến thành quỷ thôi!”
Hai giọng nói vang lên, mấy pháp sư kia chia ra đứng ở bốn phía của đầu thuyền.
Cùng lúc khi lời nói vừa dứt thì một luồng năng lượng ma pháp mạnh mẽ xuất hiện trên người của bọn họ.
Một giây sau, dưới chân Tô Mộ xuất hiện một vòng sáng.
“Trận pháp trói buộc!”
Vòng sáng nhanh chóng thu hẹp, trói buộc Tô Mộ chặt chẽ ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận