Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 640: Biển Tử Vong

“Chỗ kho tàng ở tầng dưới cùng của lăng mộ này, bên trong nhất định có huân chương của Thần!”
Sau khi suy nghĩ, Tô Mộ vẫn quyết định khám phá lăng mộ dưới lòng đất trước.
Những lão tổ kia có thật sự tới hay không vẫn là một ẩn số, không có khả năng điểm tích lũy đến tay mà hắn buông ra được.
Nhìn chằm chằm cửa đá trước mắt, Tô Mộ trực tiếp đi qua.
...
Khu vực bên ngoài bức tường ở lối vào lăng mộ.
Diệu Tinh đi đến một địa điểm không người.
Nàng cắt vỡ cổ tay, máu đen chảy trên mặt đất.
“Hết thảy vẫn còn thuận lợi chứ?”
Nghe Tà Thần hỏi, sắc mặt Diệu Tinh vô cùng khó coi.
“Xuất hiện một số vấn đề, tình huống phía dưới lăng mộ đã không thể nắm giữ!”
Tà Thần rơi vào im lặng.
Lăng mộ dưới lòng đất không phải là địa bàn của hắn, nghị trưởng cũng không phải là người của hắn.
Để biết kết quả như thế nào, có lẽ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Nhưng vị Tà Thần này cũng không phải là một tồn tại ngồi yên chờ chết.
Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên.
“Đây là một cơ hội!”
“Cơ hội?”
Diệu Tinh nhíu mày, rõ ràng không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Trong lăng mộ dưới đất có ma vật hùng mạnh, dựa vào thực lực của nàng còn không có cách nào chạm đến.
Bây giờ đi xuống, lỡ như Tô Mộ giết chết đám người của nghị trưởng kia, nàng chắc chắn cũng không chạy thoát!
“Nếu những tên kia đã bị tiêu diệt, vậy thì bây giờ ngươi chính là quan chỉ huy lớn nhất của cả thành Diệu Nhật.”
“Chỉ cần có sự phối hợp của ngươi, có lẽ chúng ta có thể chiếm lĩnh thành Diệu Nhật này!”
Giọng nói của Tà Thần lộ ra sự hưng phấn.
Có Diệu Tinh làm nội ứng, đây không phải chính là thời cơ tốt nhất để ma vật công thành sao?
“Nhưng mà có bức tường kia, ma vật nên đi qua như thế nào đây?”
Vẻ mặt Diệu Tinh có hơi thấp thỏm.
Đương nhiên nàng hiểu rõ ý định của Tà Thần.
Nhưng một khi hành động thất bại, nàng sẽ đối mặt với sự truy sát của cả thành Diệu Nhật.
“Dùng máu của ngươi rót vào người của những vệ binh trông coi tường thành kia, bọn họ sẽ biến thành người của chúng ta!”
“Về phần ma vật công thành thì không cần ngươi phải quan tâm.”
“Ngươi chỉ cần điều tất cả thủ vệ trong thành Diệu Nhật đi là được rồi!”
Tà Thần đã có kế hoạch.
“Ta biết rồi!”
Diệu Tinh trả lời.
Thân là quân cờ của Tà Thần, nàng đã sớm mất đi quyền lựa chọn.
Sau khi chấm dứt thông báo tin tức cho Tà Thần, nửa gương mặt của Diệu Tinh đột nhiên lộ ra vẻ mặt tức giận.
“Ngươi biết mình mình đang làm cái gì không?”
“Nếu để cho những ma vật kia tấn công thành Diệu Nhật thì sẽ có bao nhiêu người vô tội vì thế mà bỏ mạng!”
Trong giọng nói mang theo tiếng gào thét!
Nửa gương mặt còn lại vô cùng lạnh lùng.
“Chẳng lẽ tộc nhân của chúng ta không thì vô tội à?”
“Diệu Tinh” nở một nụ cười.
“Đây đều là bọn họ tự tìm!”

“Nơi này có hơi kỳ quái!”
Tầng thứ mười bảy của lăng mộ, bốn phía khắp nơi tràn ngập sương khói.
Sau khi tiến vào nơi này, Tô Mộ nhận được nhắc nhở thu hoạch điểm tích lũy, trao đổi kỹ năng loại cung tiễn thủ cấp Thần kia.
Đổi lại là lúc trước, mình chắc chắn sẽ lập tức học.
Còn bây giờ thì đương nhiên sẽ để lại cho Hiên Viên.
“Ô! Ô! Ô!”
Chính trong lúc này, một trận tiếng khóc tràn ngập tiếng rên rỉ truyền đến.
“Đôi Mắt Thần Thị!”
Tô Mộ khởi động kỹ năng, nhìn về phương hướng kia.
Tầm mắt xuyên qua màn sương mù ở xung quanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng dáng.
Đôi Mắt Thần Thị bị ngăn cản một bộ phận, không có cách nào nhìn thấy rõ toàn bộ.
Tô Mộ sờ mũi, đi về vị trí đó.
“Lạch cạch!”
Đi được mấy bước, dưới chân truyền đến tiếng nước chảy.
Tô Mộ cúi đầu nhìn thử.
Thứ nước kia là màu đen, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Lại đi thêm vài bước, nước đã đến gần vị trí mắt cá chân.
“Hỏa Diễm Phi Vũ!”
Tô Mộ mở cánh ra, bay lên trời.
Cánh khẽ lay động, trong nháy mắt hắn đã đến vị trí của bóng dáng kia.
Đó hình như là một người phụ nữ.
Điều kỳ quái là nửa thân dưới của nàng ngâm trong nước đen, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên của nàng.
“Ô! Ô! Ô!”
Người phụ nữ che mặt mà khóc, âm thanh vô cùng thê lương.
Tô Mộ yên lặng nhìn nàng, vẫn không bị lay động.
“Hỏa Vũ!”
Trên đôi cánh hỏa diễm, một sợi lông vũ bay ra, tấn công về phía người phụ nữ.
Trong khoảnh khắc Hỏa Vũ nhắm vào người phụ nữ, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Người phụ nữ kia lại lập tức biến mất!
“Đây là ảo giác?”
Tô Mộ chau mày lại.
Nhắc nhở đánh chết không xuất hiện, một đòn này cũng không thu được hiệu quả.
Hắn tìm kiếm ở những vị trí khác.
Trong Đôi Mắt Thần Thị rất nhanh đã xuất hiện một số bóng dáng khác.
“Ô! Ô! Ô!”
Tiếng khóc lại một lần nữa truyền đến.
“Giả thần giả quỷ à!”
Tô Mộ bĩu môi.
Mặc dù không biết rốt cuộc tầng này là tình huống gì, nhưng muốn phá vỡ ảo giác thì chỉ có một phương pháp tốt nhất.
Một giây sau, trên khoảng không của khu vực này xuất hiện mấy “mặt trời”.
So với mộ thất nhỏ hẹp lúc trước thì nơi này rõ ràng càng có lợi cho việc phát huy Thiên Hỏa.
“Thiên Hỏa Thiêu Thành!”
Mấy mặt trời cùng nhau rơi xuống.
Dưới nhiệt độ nóng rực, nước đen trên mặt đất rất nhanh bắt đầu bốc hơi.
Những làn sương mù bốc hơi không ngừng toát ra, tràn ngập ở bốn phía.
Tầm nhìn xung quanh trong phút chốc trở nên thấp hơn.
Tô Mộ nhìn chằm chằm thanh nhắc nhở, nheo mắt lại.
Khu vực bị mấy ngọn Thiên Hỏa bao phủ vô cùng rộng rãi. Nếu thật sự có ma vật nào đó quấy phá, nhắc nhở đánh chết nhất định đã nhảy ra rồi.
“Lại là thế giới ảo cảnh à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận