Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 578: Khí thế của Cung Thần.

Đây chính là một vị Pháp Thần hàng thật giá thật!
Nếu thật sự dùng Thiên Hỏa Thiêu Thành, nơi lớn bằng bàn tay như nước Anh Hoa kia căn bản không chịu được
...
Bên ngoài sân vận động Tổ Ong.
Đám người Hiên Viên đã đến nơi này.
“Hiên Viên đại thần, có muốn ta đi lên trước không?”
Lo lắng sẽ có mai phục bên trong sân vận động, Long Phi cất giọng nói.
Chỉ cần Hiên Viên có thể giải quyết những người sống lại kia, cho dù hắn phải nộp mạng cũng không thành vấn đề.
“Các ngươi chờ ta ở bên ngoài!”
Giọng điệu Hiên Viên bình thản, bước xa một bước.
Hai mươi nghìn điểm Nhanh Nhẹn kinh khủng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn vào thời khắc này.
Đám người Long Phi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra thì đã không thấy bóng dáng Hiên Viên đâu rồi.
...
Khán đài.
“Tới cửa rồi, cũng xốc lại tinh thần cho ta!”
Nam Cung Nghĩa Văn nhỏ giọng hô một câu, giơ tay lên, thủ thế.
Người sống lại mai phục ở các vị trí ngừng thở.
Trong mắt của bọn họ trừ sát ý, còn kèm theo chút hưng phấn.
Chỉ cần bọn họ có thể chém Cung Thần xuống ngựa, thân phận có thể sẽ khác với lúc trước.
Chiến tích cỡ này, lại càng có thể đem ra khoe khoang trong nửa năm một năm.
“Sao còn chưa tới?”
“Dựa theo tốc độ của hắn, hẳn là phải đến rồi mới đúng!”
Nhưng qua một hồi lâu, những người mai phục ở lối vào nhíu mày.
Bọn họ căn bản không nghe thấy tiếng bước chân đến gần!
“Các ngươi đang tìm ta đó sao?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Hơn mười nghìn người sống lại không hẹn trước mà cũng nhìn về một phía.
Trên bầu trời sân vận động, một người người đàn ông chân đạp vào hư không, mắt đang nhìn xuống bọn họ.
Mặt trời ở phía chân trời đúng lúc lặn xuống.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi, tầng mây trên bầu trời bị nhuộm dần thành màu đỏ.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho tất cả người sống lại ở sân vận động không khỏi cảm thấy bất an.
Sĩ khí Nam Cung Nghĩa Văn không chỉ một lần ủng hộ trước đó, giờ phút này không còn sót lại chút gì.
“Ngươi chính là Hiên Viên?”
Không mai phục được, sắc mặt Nam Cung Nghĩa Văn âm trầm.
Hắn rất ghét loại cảm giác ngước nhìn đáng ghét này, nhưng lại không thể không đánh giá Hiên Viên.
Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng có một điều hắn không thể phủ nhận.
Trên người vị Cung Thần này, quả thật tồn tại một luồng khí thế mạnh mẽ.
Một luồng khí thế ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi!
“Ngươi là lão đại của bọn chúng?”
Nam Cung Nghĩa Văn đang đánh giá Hiên Viên, Hiên Viên dường như cũng đang đánh giá hắn.
Thân là một cục cưng tò mò, Hiên Viên có hơi khác biệt so với trước đây.
Nhìn hơn mười nghìn người sống lại dưới kia, trong lòng hắn đột nhiên nổi hứng chơi đùa.
Cứ giải quyết toàn bộ đám người sống lại này như vậy thì thật sự là quá không thú vị rồi.
“Cung Thần đúng là không yếu, cây cung kia trên lưng ngươi là một thần khí trưởng thành sao? Còn đôi giày này của ngươi nữa, chính là bảo vật đoạt được khi đánh chết vị lão tổ lúc trước sao?”
Kiến thức của Nam Cung Nghĩa Văn quả nhiên không phải bình thường.
Chỉ nhìn có vài lần, hắn đã nhìn thấu sự phi phàm của cung Quần Tinh và giày Đạp Phong Kim Lũ.
Hiên Viên chưa trả lời vấn đề của hắn, phối hợp cất giọng nói: “Ta nghe những người chơi kia đề cập đến, những người sống lại các ngươi rất thích chơi trò chơi?”
Trong thời gian chờ đợi này, trong Minh cung có không ít người chơi chủ động tìm Hiên Viên tán gẫu qua ngày.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, hơn nữa tò mò, Hiên Viên cũng nghe rất nhiều chuyện xưa.
“Ta cho các ngươi một cơ hội sống, các ngươi chém giết lẫn nhau, một trăm người sống sót cuối cùng, ta sẽ tha cho các ngươi rời đi.”
Trong chuyện này, Hiên Viên có ấn tượng sâu sắc đối với “Trò chơi” của mấy người sống lại này.
Cho trăm người vào một trận quyết đấu, mặc kệ chém giết, chỉ sống một người.
Giờ phút này, sân vận động Tổ Ong lớn như vậy, vậy mà lại là một trường đấu tốt?
Đây chính là lúc khiến những người sống lại tự trải nghiệm “Trò chơi” mà họ làm ra rồi một chút.
“Ngươi thật kiêu căng!”
“Chỉ bằng một mình ngươi, một câu nói, đã muốn cho chúng ta chém giết lẫn nhau?”
“Ta thấy ngươi sợ rồi chứ gì? Nếu ngươi sợ, chỉ cần hôm nay quỳ trên mặt đất hướng về phía mỗi người chúng ta dập đầu một cái, có lẽ còn có thể tha cho ngươi một cái mạng!”
Một đám người sống lại rõ ràng đã bị lời nói của Hiên Viên chọc giận.
“Không cần phải khách khí với hắn, cho dù không có mai phục, hắn cũng chỉ là một cung tiễn thủ!”
“Động thủ!”
Cũng không còn quan tâm đến mệnh lệnh của Nam Cung Nghĩa Văn, một đám nghề nghiệp tầm xa bắt đầu giành quyền tấn công trước.
Không chỉ pháp sư mà còn có cung tiễn thủ, ngay cả nghề nghiệp mục sư cũng sử dụng kỹ năng tổn thương đối với Hiên Viên.
Không có công kích cận chiến, bọn họ muốn bổ sung một chút tổn thương, tranh thủ một vòng liền đánh chết Hiên Viên.
Vô số công kích phi lên bầu trời, hướng về phía Hiên Viên.
Nam Cung Nghĩa Văn nhìn chằm chằm cung Cung Quần Tinh và giày Kim Lũ.
Bảo bối như vậy chắc là sẽ không biến mất khi Hiên Viên chết đi.
Nếu hắn có thể chiếm được, vậy càng quan trọng hơn vị trí minh chủ gì đó rồi.
Dĩ nhiên, người có suy nghĩ này không chỉ có một mình hắn.
Mấy người sống lại tiền bối lại càng chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến chỗ Hiên Viên rơi xuống.
Trên không trung, Hiên Viên hoàn toàn không định tránh né.
Công kích rất nhanh liền đánh vào trên người của hắn.
Nếu ở trong trò chơi, tình hình này sẽ có lượng lớn mấy chữ -1 nhảy ra trên đỉnh đầu hắn trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận