Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 675: Tô Mộ từ chối. (2)

Tô Mộ vừa ra tay đã giải quyết hơn trăm người, lực lượng áp chế đáng sợ này làm mọi người run sợ trong lòng.
“Lão tổ?”
“Tất cả những người đó đều chết rồi.”
Hy vọng duy nhất của bọn họ cũng bị lời nói nhẹ bẫng của Tô Mộ dập nát.
Đúng rồi!
Nếu lão tổ còn ở đây thì sao lại ngồi yên không nhìn thấy?
Trong lúc nhất thời, lòng người tan rã, chim chóc bay đi.
Bọn họ chạy về các hướng, ý định thoát khỏi gia tộc sắp huỷ diệt này.
“Đi được không?”
Tô Mộ lạnh lùng cười, một trọng lực vô hình bao phủ lấy mọi người.
Đối với những người của Mặc tộc này, hắn tuyệt đối không nương tay.

Minh Cung.
Mấy người sống lại đang thảo luận.
“Không thấy tên đó thật à?”
“Có phải là vào trò chơi không?”
“Hay là tới nơi khác rồi?”
Không phát hiện ra tung tích của Tô Mộ, những người này không khỏi bắt đầu suy đoán.
“Nói cho Phong thiếu trước đi!”
Có người nhanh chóng biến mất, vào trong trò chơi.
Hắn nhanh chóng chạy trong thành Diệu Nhật rồi đi vào một khách sạn.
“Phong thiếu, Tô Mộ đó không ở Minh Cung, chắc là đã bị kéo vào vị diện.”
“Rất tốt!”
Phong thiếu nghe vậy trên mặt nở một nụ cười vui sướng.
“Vì để phòng ngừa chuyện không hay, các ngươi tiếp tục tìm kiếm trong Hoa Đô.”
Hắn suy nghĩ một lát rồi ra lệnh cho cấp dưới.
“Dạ!” Cấp dưới khẽ gật đầu, sau khi rời khỏi khách sạn thì trực tiếp rời khỏi thế giới trò chơi.
Ánh mắt của Phong thiếu dần dần trở nên sâu thẳm.
“Rốt cuộc có thành công hay không, thử một lần là biết!”
Chỉ một lát sau, khoé miệng hắn lại không tự giác được cong lên.
“Phát tài rồi!”
Kho tàng Mặc tộc.
Không xem không biết, vừa nhìn đã dọa nhảy dựng.
Quả nhiên người sống lại mới là người giàu thực thụ!
Không biết đã tích lũy bao nhiêu năm tháng, đồ vật trong kho tàng này quả thật không thể nhiều hơn được nữa.
So với kho tàng hoàng kim của vị tổ tiên kia thì không thua chút nào.
Tô Mộ lấy quả cầu hoàng kim kia ra rồi ném xuống mặt đất.
Cánh cửa kho tàng hoàng kim mở ra.
“Bắt đầu dọn đồ thôi!”
“Triệu Hồi Xương Khô!”
Triệu hồi năm tiểu đệ xương khô, Tô Mộ tự mình ra tay.
Trong kho tàng có các loại tài liệu cần gì có đó, thậm chí còn có một vài dược phẩm đặc biệt.
“Có thể thêm thuộc tính? Không tệ!”
Những dược phẩm này được dùng hộp cất cẩn thận, thuộc tính gia tăng đúng là không ít.
Nhưng dược phẩm cùng loại thì chỉ có hiệu quả trong lần sử dụng lần đầu tiên, không có ý nghĩa gì lớn.
Tô Mộ tuỳ tiện giết mấy con ma vật thập giai thì thuộc tính cộng thêm còn nhiều hơn số dược phẩm này.
“Giữ lại đã.”
Tô Mộ tìm một góc trong kho tàng hoàng kim rồi sắp xếp lại số dược phẩm này.
“Trang bị Thần đây rồi!”
Sau đó chính là trang bị Thần của Mặc tộc.
Trong kho tàng đặt ba trang bị cực phẩm rực rỡ lấp lánh.
Phẩm cấp của ba trang bị này hiển nhiên cùng cấp mới đôi giày Kim Lũ của Hiên Viên.
“Tiếc là không có đồ của pháp sư!”
Nơi đây không phải là trò chơi nên không nhìn thấy thuộc tính cụ thể, Tô Mộ cầm trong tay cảm giác thử thì cảm thấy hơi thất vọng.
Ba trang bị mà không có cái nào là trang bị pháp sư.
Bộ trang bị trên người hắn đã mặc rất lâu, cũng nên đổi sang bộ mới rồi!
“Không vội, vị diện rộng lớn như vậy còn sợ không có trang phục pháp sư chắc?”
Tô Mộ xoa mũi tăng tốc độ khuân vác.
Mặc tộc chỉ là một gia tộc trong vị diện này mà thôi.
Dựa vào mười tám vị lão tổ trên ngọn núi đó thì vị diện này hẳn là cũng có mười tám gia tộc mới đúng.
Dù không phải gia tộc nào cũng giàu như Mặc tộc thì cũng đủ rồi!
“Đánh xuyên qua vị diện này, đại trận có thể thành công!”
Nhìn trận pháp còn chưa thành hình trong kho tàng, Tô Mộ cười phá lên.
Không lâu trước đây, mình còn đang không biết nên đi đâu cướp đoạt nhiều tài liệu và đá quý ma pháp như vậy, bây giờ lại đi vào một “phó bản cỡ lớn”.
Nữ thần may mắn vẫn còn quan tâm mình!
“Các ngươi tiếp tục dọn, dọn xong thì sắp xếp lại chút!”
Tô Mộ căn dặn tiểu đệ xương khô một câu rồi đi ra kho tàng.
Hắn đi vào một cái sân, một đám người đang run bần bật.
Trong tay bọn họ đều có giấy bút.
“Vẽ nhanh lên cho ta, nếu ai vẽ không giống thì ta sẽ làm hắn chết rất thảm.”
Tô Mộ ngăn cách những người này, làm bọn họ vẽ vị trí của những gia tộc khác ngoài Mặc tộc.
Dùng cách này cũng không cần lo lắng những người này sẽ cố ý vẽ sai, làm hắn phải đi đường vòng.
“Sau khi chúng ta vẽ xong, ngươi thật sự sẽ tha cho chúng ta sao?”
“Chỉ cần ngươi đồng ý không giết chúng ta, chúng ta có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi!”
“Tha cho chúng ta đi, chúng ta có thể hầu hạ ngươi!”
Đối mặt với uy hiếp tử vong, những người còn lại của Mặc tộc không ngừng cầu xin.
“Vẽ đi!”
Tô Mộ không đưa ra bất cứ câu trả lời gì, chỉ lạnh giọng nói.
Tất cả mọi người không dám tiếp tục nói nữa.
Bọn họ cầm giấy bút trong tay, bắt đầu vẽ trong nơm nớp lo sợ.
Một lúc sau, Tô Mộ góp nhặt bản đồ của mọi người bắt đầu nhìn.
Không ít người vẽ rất thô sơ, trên cơ bản là dùng Mặc tộc làm trung tâm, sau đó đánh dấu mấy phương hướng rồi viết vị trí đại khái của những gia tộc khác.
Tô Mộ cũng không cần bản đồ quá chính xác, chỉ cần có thể xác định phương hướng và vị trí là được.
“Vị trí đúng, chắc nhóm người này không lừa ta.”
Sau khi quan sát, hầu như tất cả phương hướng đều giống nhau.
“Vậy ta sẽ cho các ngươi được ra đi thanh thản!”
Trong giọng nói không mang theo một chút tình cảm, Tô Mộ đối xử với những người này như cách người sống lại đối xử với người chơi vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận