Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 560: Chuẩn bị tiệc ăn mừng

Binh lính cũng hô to theo đó, sĩ khí tăng cao.
Thần Lạc lộ ra nụ cười vui mừng.
Nhưng không chờ hắn tiếp tục cổ vũ binh sĩ, một người đột nhiên đi đến trước mặt hắn.
“Giải quyết rồi!”
Người kia tươi cười, phun ra ba chữ.
“Ừm?”
Thần Lạc nghe vậy, hơi không kịp phản ứng.
“Thành công chiếm lại phòng tuyến số 2, Diệu Tinh đang chỉnh đốn lại đây!” Người kia tăng cao giọng.
Lần này, những binh lính ở đây hai mặt nhìn nhau, tất cả đều trợn tròn mắt.
Bọn họ mới vừa chuẩn bị tốt tinh thần thấy chết không sờn, kết quả một người chạy tới nói với bọn họ, trận chiến này đã kết thúc rồi?
Thần Lạc cũng trợn mắt há mồm nhìn người trước mặt.
Hắn cẩn thận đánh giá một lúc, sau khi xác nhận người này đúng là Tô Mộ, mở miệng nói: “Ngươi chắc chắn sao?”
“Chắc chắn!”
Nụ cười của Tô Mộ không hề giảm, vươn tay vỗ bả vai vị tổng chỉ huy này.
Hành động này hiển nhiên hơi quá mức, nhưng Thần Lạc không để ý chút nào.
“Ngươi thật sự giải quyết xong rồi sao?” Hắn phát ra một tiếng kinh hô.
Tô Mộ không trả lời.
Có mấy lời không cần nói lại lần hai.
“Ha!”
Thần Lạc cũng phản ứng lại, hít vào một ngụm khí lạnh.
Dù điều động toàn bộ lính tinh nhuệ ở Vương Đô, hắn cũng không nắm chắc có thể chiếm lại phòng tuyến số 2, chỉ có thể vừa đánh vừa tăng thực lực các binh sĩ lên.
Nhưng Tô Mộ lại cứ thế một mình đánh thắng trận chiến này.
“Bây giờ chúng ta chạy tới, ma vật ở đó có thể đổi mới lần nữa không?”
“Hay là ngươi lại đi cùng chúng ta thêm lần nữa đi!”
Tuy nhiên Thần Lạc vẫn có nỗi lo lắng không nhỏ như cũ.
“Không cần, những ma vật đó sẽ không đổi mới!”
Nhưng một câu nói của Tô Mộ hoàn toàn khiến cho Thần Lạc mơ màng.
Những ma vật đó sẽ không đổi mới nghĩa là sao?
Quy tắc của thế giới này vẫn còn đó.
Ma vật đổi mới là điều tất nhiên.
Nếu thật sự là không đổi mới, trừ khi đánh vỡ pháp tắc!
“Ngươi… Ngươi!”
Thần Lạc dường như cũng đã nhận ra điều này, nhìn chằm Tô Mộ, không nói nên lời.
Có thể tưởng tượng được, đáy lòng tổng chỉ huy đại nhân rung động cỡ nào.
“Ta san bằng tháp Sa Đoạ rồi!”
Tô Mộ nhếch miệng cười một tiếng, nói ra lời mà Thần Lạc chưa kịp nói.
“Ta…”
Thân thể Thần Lạc lảo đảo, đứng còn không vững.
Tháp Sa Đoạ là nơi như thế nào?
Hắn có thể nghĩ tới Tô Mộ có thể giải quyết những ma vật ở phòng tuyến số 2, nhưng làm sao hắn cũng không nghĩ được Tô Mộ có thể phá huỷ toà tháp Sa Đoạ kia.
“Lúc ngươi nói muốn đi toà tháp này, hình như cũng là trong hôm nay nhỉ?”
Thần Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mặt trời còn treo trên không trung.
Nhà thám hiểm trước mặt, không cần đến thời gian cả một ngày, chẳng những xoá bỏ nguy cơ của phòng tuyến số 2, còn san bằng toà tháp Sa Đọa.
Tô Mộ cười mà không nói.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, phần thưởng cũng đã nhận từ sớm, không cần thiết nói nhiều nữa.
Mình còn phải nắm chắc thời gian đi tăng cấp!
“Bên kia giao cho ngươi nha!”
Nói xong câu đó, Tô Mộ đi về hướng phòng thí nghiệm của mình, không hề quay đầu lại.
Sau khi hắn biến mất trong tầm mắt, đại đa số vệ binh trên sân còn chưa kịp phản ứng.
“Thần Lạc đại nhân, chúng ta không cần chiến đấu nữa phải không?”
“Đại nhân, đó là ai vậy, lời hắn nói đáng tin cậy không?”
“Tình huống hiện tại của chúng ta là thế nào?”
Không ít người vây lấy hỏi thăm với Thần Lạc.
Vị tổng chỉ huy nhìn quen cảnh tượng hoành tráng này, chậm chạm không phản ứng lại.
Một thời gian dài sau, hắn thu lại kiếm trong tay.
“Chuẩn bị tiệc ăn mừng!”
Hoa Đô.
Bên trong Minh thành.
Thân là cung điện đế vương, tất cả những thứ ở chỗ này đều được coi là đồ cổ giá trị không thể tính toán được.
Một người đàn ông với vóc người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú ngồi trên bảo tọa - biểu tượng của vương quyền, hai bên có hai mỹ nữ đang quạt gió.
Khuôn mặt hai mỹ nữ kia đầy khó chịu, hiển nhiên là bị ép buộc.
“Thượng Quan tôn chủ, ở chỗ này có đủ thoải mái không?”
Bên dưới cung điện, một người sống lại nịnh nọt hỏi.
“Vẫn còn chịu được, ta khá thích hoàn cảnh nơi này!”
Người đàn ông được gọi là Thượng Quan tôn chủ nở nụ cười.
Liếc nhìn mỹ nữ hai bên, hắn trầm giọng nói: “Những thổ dân kia sao rồi?”
“Bọn họ đều đang trợ giúp người của chúng ta luyện cấp.” Người sống lại phía dưới khom người trả lời.
“Ừm!”
Thượng Quan tôn chủ gật đầu nhẹ, tiếp đó nhìn về một người khác phía dưới: “Dạo này còn người sống lại khác tìm đến dựa dẫm vào chúng ta không?”
Người bị hỏi vội vàng đứng dậy, cung kính trả lời: “Dạo này người sống lại đến nương nhờ chúng ta có khoảng hơn một trăm người, đã sắp xếp ổn thoả rồi!”
“Ít vậy sao?”
Thượng Quan tôn chủ nhướng mày, hiển nhiên không hài lòng lắm.
“Thượng Quan tôn chủ, chủ yếu là các thế lực khác cũng đang cực lực lôi kéo người, con số này của chúng đã được coi là nhiều rồi!” Người kia vội vàng giải thích.
“Được rồi!”
Thượng Quan tôn chủ nghe vậy, khoát tay áo.
Hắn liếc nhìn những người phía dưới một chốc, bỗng nhiên đứng lên.
Ngay lập tức, những người khác lập tức quỳ xuống mặt đất.
Một màn này, y hệt cảnh đế vương hội kiến quần thần thời cổ xưa.
“Chuyện khác có thể mặc kệ, nhưng nhất định phải chuẩn bị tốt trận truyền tống kia cho ta!”
Thượng Quan tôn chủ đứng chắp tay, giọng nói đầy uy nghiêm.
“Tất cả tài nguyên lấy được từ trong tay những thổ dân kia đều dùng hết vào trận truyền tống, xin ngươi hãy yên tâm!” Một người lập tức trả lời.
Câu nói này làm Thượng Quan tôn chủ lộ ra nụ cười hài lòng.
“Ầm!”
Đột nhiên, một tiếng vang kịch liệt truyền đến từ bên ngoài.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận