Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 814: Ôm cây đợi thỏ?

Chỉ mới có 15 tỷ thôi.
Nếu thật sự gặp phải loại tồn tại có lực sát thương kinh khủng thì sau khi kỹ năng phòng ngự của mình bị sử dụng hết, hẳn sẽ có một chút”nguy hiểm”.
“Phải tăng kỹ năng lượng máu để nâng cấp nó lên mới được.”
“Tốt nhất là có thể tăng lên tới cấp Thần Chủ.”
Mục tiêu của Tô Mộ là tăng thanh HP lên gấp mười.
Có được lượng máu một trăm năm mươi tỷ, vậy mình sẽ gối cao không lo rồi.
Nếu để người chơi khác biết hắn định làm gì, chắc hẳn họ sẽ bị sốc đến mức toàn bộ thế giới quan đảo lộn.
Một tồn tại có 15 tỷ máu đã là”quái vật” khó tả rồi, chứ đừng nói chi là một trăm năm mươi tỷ.
Đương nhiên, Tô Mộ sẽ không thỏa mãn.
Chỉ cần giới hạn thuộc tính chưa đến mức tối đa, mình sẽ một mực tiếp tục tăng lên.
“Bây giờ mình nên làm gì và đi đâu đây?”
Toàn bộ kho tàng đã tiêu sạch, trong tay chỉ còn lại một mảnh vỡ huân chương của Thần và một quả Thần Thụ, Tô Mộ nhíu mày.
Mấy món đó thoạt trông rất nhiều, nhưng không chịu nổi mức tiêu thụ quá lớn của mình.
“Không cần thiết tiếp tục ở đây nữa.”
“Phải nghĩ cách vào tòa tháp ấy!”
Trước đó, Tô Mộ đã dự định đi khám phá thế giới đằng sau các cổng truyền tống, nhưng giờ hắn đã thay đổi suy nghĩ rồi.
Từ những thông tin thu được trong thời gian qua, trên toà Thần tháp nọ ẩn giấu rất nhiều bí mật thực sự.
Với thực lực bây giờ của mình, chắc chắn có điều kiện trèo lên tháp.
“Gốc cây đã nói nơi đây có đường dẫn tới Thần tháp.”
“Nó sẽ không gạt ta.”
Nheo mắt suy ngẫm, Tô Mộ nhìn ra phía ngoài tường.
Dẫu nói thế giới trong tường rất lớn nhưng thực tế lại cực nhỏ.
Những thành trấn bên trong chắc chắn sẽ không có đường thông tới cổng truyền tống của tháp.
Còn Vương Đô này?
Qua Đôi Mắt Thần Thị, toà vương thành này còn có bí mật nào có thể giấu diếm mình sao?
Con đường đến tòa tháp nhất định ngay trong vùng đất đen đó.
“Lần này vừa khéo.”
“Mong sâu trong đất đen sẽ có thứ ta muốn.”
Ra khỏi Kho tàng Hoàng Kim, Tô Mộ mở bảng xếp hạng cấp bậc ra.
Nếu còn chuyện gì khiến mình không yên tâm, cũng chỉ có tung tích của Hiên Viên thôi.
“Tình huống thế này là sao?”
Cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc xuất hiện.
Cái tên luôn chiếm giữ hạng hai trên bảng xếp hạng đã thay đổi.
Hắn lướt xuống, tên của Hiên Viên chẳng thấy đâu.
“Hiên Viên đã xảy ra chuyện gì sao?” Mắt Tô Mộ tối sầm.
Sau khi cắt đứt liên hệ, với thực lực của Hiên Viên thì hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm ở thế giới ngoài tường.
Thế nhưng, nếu mình không cắt đứt liên hệ với Hiên Viên, tất nhiên sẽ phải chịu ràng buộc cực lớn.
Hiên Viên và các triệu hoán vật không giống nhau.
Trên thực tế, sự tồn tại của hắn chẳng khác gì chia ra một bộ phận thuộc tính của mình.
Trước đó, Tô Mộ đã linh tính được nên mới chặt đứt liên hệ với hắn.
Làm vậy, hai bên đều sẽ có lợi.
“Hiên Viên hẳn không bị chết.”
“Xem ra, e là hắn đã đi vào một thế giới không được biết đến rồi.”
Bình tĩnh phân tích một lát, sắc mặt Tô Mộ hòa hoãn không ít.
Thực lực Hiên Viên yếu là do so sánh với mình.
Trừ phi ở sâu trong vùng đất đen có sự hiện diện của cấp bậc Chân thần, nếu không không ai có thể giết Hiên Viên cả.
“Chẳng lẽ?”
Tô Mộ đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đồng tử nhanh chóng co lại.
“Hắn đã vào toà Thần tháp đó rồi?”
Cho dù vào vị diện cũng sẽ không biến mất khỏi bảng xếp hạng chứ, nếu thật sự có chỗ có thể ngăn cách, sợ rằng chỉ có tòa tháp đó thôi.
“Lúc ấy ta một mực lùng sục vị trí của Hắc Thạch Cự Nhân nhưng chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì.”
“Có vẻ như Hiên Viên đã thăm dò ở bên khác rồi chăng?”
Nhớ lại lần trước thăm dò vùng đất đen, trong lòng Tô Mộ có lẽ đã có phương hướng rồi.
Chỉ cần đến chỗ đó tìm kiếm thì có thể nghiệm chứng phỏng đoán của mình rồi.

Thành phố IS, lâm trường.
“Đây là có chuyện gì?”
Thiên Bằng nhìn dây leo Thần Thụ vung vãi khắp nơi, trên đất còn có vết máu, hắn phải trợn to mắt.
Hắn mất một khoảng thời gian đến thành phố IZ, nhưng hắn cũng đã quay lại nhanh nhất có thể rồi.
“Có người đột kích?”
“Nhưng chúng có thể là đối thủ của Thiên Lâm sao?”
“Nhất định phải biết rõ tình hình!”
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thần sắc của Thiên Bằng vô cùng u ám.

Trong vùng đất màu đen.
Đại quân ma vật ùn ùn kéo đến.
Dưới sự chỉ huy của Nhãn Cầu Tà Thần, những ma vật hùng mạnh đó cực kỳ nghe lời.
Đại quân ma vật ngay ngắn và trật tự đến vị trí của vực sâu trước đó.
“Ta đã trở lại rồi!”
Tà Thần nhìn đầu của vực sâu bên kia và khẽ gầm lên giận dữ.
Hắn sẽ mãi không bao giờ quên sỉ nhục mà Tô Mộ mang tới!
Một người chơi mà đánh phá hết tầng trên và tầng dưới của vực sâu, đồng thời phá hủy cả bản thể của hắn.
Hắn nhất định phải bắt Tô Mộ hoàn trả món nợ này.
Nhưng Tà Thần không vội vã làm loạn lên.
Bất kể là nó hay những ma vật kia, một khi rời khỏi vùng đất màu đen này thì sức mạnh vốn có sẽ biến mất với tốc độ cực nhanh.
Vươn tay, một quả cầu năng lượng màu đen tách khỏi người Tà Thần.
Vài giây sau, một cái cái bóng cao bằng nửa người xuất hiện.
“Đi triệu tập ma vật, phát động công kích phòng tuyến kia đi!”
“Nhớ kỹ, không được giết chúng quá nhanh, phải cho chúng truyền tin về!”
Ra lệnh cho bóng đen, Tà Thần định ôm cây đợi thỏ.
“Các ngươi nghe kỹ đây, tất cả đều mai phục cho ta.”
Nghe hắn ra lệnh, toàn bộ bầy ma vật khổng lồ tiến vào trong đất đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận