Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 670: Tiến vào Hoa Đô?

Nhưng lời này vừa nói ra thì toàn bộ những người sống lại khác đều rơi vào im lặng.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ.
Hành trình đến Hoa Đô hung hiểm khó lường!
“Người động thủ kia nói hắn sẽ kéo Tô Mộ vào vị diện.”
Phong Ngôn nhìn thấy không có người để tâm, mở miệng lần nữa.
Vừa dứt lời, một đám người sống lại đều ngẩng đầu lên.
vị diện là gì?
Không có ai hiểu rõ hơn những người sống lại như bọn họ.
Một thổ dân bị lôi vào trong vị diện thì đó thật sự là bắt ba ba trong hũ rồi!
“Điều quan trong là người đó thật sự có thể thành công hay không?” Có người đưa ra lời chất vấn.
“Có thành công hay không, đi Hoa Quốc một chuyến chẳng phải là biết rồi sao?”
“Hơn nữa phương pháp thăm dò còn có rất nhiều loại.”
Phong Ngôn nói đến đây, quét mắt nhìn qua mọi người.
“Không phải à?”
Câu hỏi ngược lại này không có ai trả lời.
“Nếu có thể có được tin tức chính xác thì ta bằng lòng gia nhập.”
“Ta cũng như vậy.”
Mấy người liên tiếp tỏ thái độ.
“Ha ha!” Phong Ngôn bật cười lớn.
Hắn tụ tập những người này lại với nhau chính là vì muốn có được hiệu quả này.
“Người của ta cách Hoa Đô tương đối gần, chậm nhất hai ngày thì có thể có được kết quả rồi.”
“Trong thời gian hai ngày này, kính xin các vị triệu tập nhân lực, chờ đợi tin tức của ta.”
Thoạt nhìn Phong Ngôn rất có cơ sở chắc chắn.
“Không thành vấn đề.”
Mọi người liên tiếp tỏ thái độ.
Nói đến đây thì tương đối cũng sắp kết thúc rồi.
Trong con hẻm nhỏ của Vương Đô này rất nhanh đã không còn một bóng người.

Thế giới hiện thực.
Trên đường đi đến Ma Đô với tốc độ cao.
Người chơi với số lượng tính đến hàng triệu tiến hành di chuyển, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Đây chỉ mới là đội ngũ tiên phong.
Ỡ thành phố JN, Long Phi không ngừng chỉ huy càng ngày càng nhiều người cùng bước trên con đường đi đến Ma Đô.
Người chính là như thế.
Hiểu được ôm đoàn sưởi ấm.
Thay vì sống mà trong lòng run sợ dưới sự khống chế của người sống lại, chi bằng đến Ma Đô càng an toàn hơn.
“Long đội trưởng, phía bên Tô Pháp Thần sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Sau một thời gian bận rộn, Văn Diệu đi tới bên cạnh Long Phi, giọng nói có hơi lo lắng.
Cái mà người sống lại gọi là đàm phán hòa bình, vừa nghe đã biết là một âm mưu.
“Tin tưởng Tô Pháp Thần đi!”
Long Phi hít sâu một hơi, giọng nói cũng mang vẻ lo lắng.
Nhưng bọn họ lại không làm được gì cả.

Thế giới vị diện.
Tô Mộ đang bay dọc theo phía bắc của ngọn núi.
Rốt cuộc Mặc Quần có lừa gạt mình hay không, thăm dò thử thì biết ngay.
Cho dù tên nay muốn cố ý dẫn đường cho mình, vậy chắc chắn sẽ dẫn mình đến nơi có thực lực mạnh.
Vậy thì cũng tốt, giống như cày phó bản vậy.
Thực lực của boss trạm kiểm soát càng mạnh thì đồ văng ra cũng sẽ càng tốt.
“Thật sự có một cái hồ!”
Trong lúc Tô Mộ đang suy nghĩ như thế thì trong tầm mắt xuất hiện một cái hồ lớn.
Mặt hồ mênh mông bát ngát.
Cho dù khởi động Đôi Mắt Thần Thị, Tô Mộ cũng không nhìn thấy đến điểm cuối.
“Vừa nhìn đã biết là nơi có đại boss rồi!”
Trên mặt Tô Mộ lộ ra nụ cười hưng phấn.
Những thứ khác mình đều có thể buông, nhưng huân chương của Thần thì không được.
Món đồ đó chỉ cần có được trong tay thì cho dù chỉ có một mảnh vỡ cũng là cực lớn đối với sự nâng cấp của mình.
“Trong vị diện này có tồn tại của thần, nếu muồn đồ thần thì chắc chắn phải sở hữu sức mạnh lớn hơn nữa!”
Gia tăng tốc độ bay, mục tiêu của Tô Mộ không chỉ có những gia tộc của người sống lại.
Nếu đã đến thì phải làm cho yên.
Nếu mình đã đến thì phải an táng toàn bộ những người kia!
Dưới tốc độ cực nhanh, sau một khoảng thời gian, trong phạm vi của Đôi Mắt Thần Thị xuất hiện một hòn đảo.
Tuy nói là một hòn đảo, nhưng trên thực tế lại là một mảnh lục địa rất lớn.
“Có trở ngại?”
Đôi Mắt Thần Thị chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một số tình hình trên hòn đảo.
Hiển nhiên trên hòn đảo có tồn tại một loại ngăn cách nào đó.
“Đánh xuyên qua!”
Tô Mộ hơi suy tư, trên người hiện ra một luồng năng lượng ma pháp mạnh mẽ.
“Chớp Nhoáng!”

Vương Đô.
Thần Lạc đi trên con đường nhỏ của Vương cung.
Tâm tình vào giờ phút này của vị quan chỉ huy này cực kỳ phức tạp.
Hắn bước đi rất chậm, tốn một hồi lâu mới đi đến vị trí nội viện.
“Tùng tùng!”
Thần Lạc đi đến nơi ở của nghị trưởng, gõ cửa.
Không có ai trả lời.
“Haizz!”
Mặc dù đã sớm biết được kết quả, Thần Lạc vẫn thở dài một hơi.
Đẩy cửa ra, bên trong trống rỗng.
Sau khi Thần Lạc lục soát cả nơi ở cũng không có phát hiện gì cả.
Hắn lui ra ngoài, tiếp tục lục soát nơi ở của những thành viên nghị viện khác.
Cũng không có gì cả!
Những kẻ quyền quý đã từng cai quản Vương Đô này mất tích không thấy bóng dáng trong một đêm.
Thần Lạc là người biết nguyên nhân, biểu cảm trên gương mặt trở nên phức tạp hơn.
Không còn gì để nghi ngờ, chủ nhân của Vương Đô đã thay đổi rồi!
Nhưng người đó lại không phải là hắn.
“Đại nhân, đều đến đủ rồi!”
Trong lúc này, một vệ binh chạy tới.
Thần Lạc gật đầu, sải bước đi về vị trí sảnh nghị viện.
Sau khi đến nơi, nơi này có không ít người đang chờ đợi.
“Thần Lạc đại nhân!”
Nhìn thấy Thần Lạc đến, mọi người lần lượt hành lễ.
“Triệu tập các ngươi đến là có một việc muốn tuyên bố.”
Thần Lạc ra lệnh mọi người miễn lễ, giọng điệu nghiêm trọng.
Mọi người thấy thế, vẻ mặt người nào người nấy đều thấp thỏm.
“Chuyện là thế này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận