Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 673: Lành ít dữ nhiều?

Tô Mộ vô cùng cường thế.
“Khinh người quá đáng!”
Lời nói này đã chọc giận tất cả mọi người của Mặc tộc, Mặc Trung hét to một tiếng rồi nhảy dựng lên.
“Quay về!”
Ông lão thấy thế vội vàng ngăn cản.
So sánh với những lão tổ khác, tuy Mặc Trung là gia chủ nhưng thực lực lại là người yếu nhất.
“Vội vàng tới chịu chết như vậy à?”
Đôi cánh hỏa diễm phát ra ánh sáng loá mắt, Tô Mộ khẽ lắc đầu nhìn Mặc Trung lao tới.
Hắn chưa kịp công kích thì một hố đen đã đột nhiên xuất hiện.
Lực hút mạnh mẽ hút Mặc Trung qua đó.
Hắn bị hút ở giữa không trung, cơ thể liều mạng giãy giụa nhưng lại không làm được gì.
“Lão tổ, cứu ta với!”
Mặc Trung sợ hãi khi cảm nhận được tử vong bèn vội vàng cầu cứu.
Vẻ mặt của ông lão tối đi, hai tay đặt ở sau lưng.
Hắn không ra tay cứu người mà lại nhìn về phía Tô Mộ: “Anh bạn, là hắn lỗ mãng, ta sẽ dùng mạng của hắn để tỏ ý xin lỗi với ngươi.”
“Lão tổ, ngươi không thể làm như thế được.”
“Ta quản lý gia tộc từ trên xuống dưới nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao!”
Mặc Trung nghe lão tổ nói vậy thì không nhịn được gào khóc.
Không có ai muốn trở thành người bị bỏ rơi!
Nhưng dù hắn kêu gào như thế nào, ông lão vẫn thờ ơ như trước.
Những người khác cũng cúi đầu xuống, khuôn mặt trắng bệch.
Năng lượng của hố đen nhanh chóng bùng nổ.
Giây phút năng lượng bùng nổ cũng mang đi tính mạng của Mặc Trung.
“Ta nguyện dâng lên một mảnh huân chương của Thần, hơn nữa mở kho tàng của tộc ta cho các hạ.”
Sau khi Mặc Trung chết, ông lão mở miệng.
“Nhát như vậy à?” Tô Mộ không biết nói gì.
Mình còn chưa dùng toàn lực mà vị lão tổ Mặc tộc này đã cúi đầu nhanh như vậy rồi hả?
“Ta muốn cả hai mảnh huân chương của Thần, một mảnh cũng không thể thiếu!”
Sau khi suy nghĩ một lát, Tô Mộ trực tiếp được một tấc lại muốn thêm một thước.
“Anh bạn, nếu không có mảnh huân chương của Thần này, ta cũng không thể tiếp tục sống sót, ngươi muốn huân chương của Thần, ta có thể ghép một mảnh hoàn chỉnh cho ngươi!”
Lão già thương lượng.
“Trong thế giới vị diện này, gia tộc có huân chương của Thần còn rất nhiều.”
Tô Mộ nghe vậy hai mắt sáng người.
Đề nghị của ông lão này và suy nghĩ của mình không mưu mà hợp!
Nguyên nhân mình vừa tới nhưng không lập tức giải quyết toàn bộ người của Mặc tộc, còn không phải là vì chưa xác định được vị trí của những gia tộc có được huân chương của Thần ư?
“Ngươi có thể làm bọn họ mang huân chương của Thần tới à?” Tô Mộ mở miệng hỏi.
“Chuyện này không phải chuyện gì khó, khi ngươi giết chết những người trong tộc của bọn họ, chắc chắn bọn họ đều đã biết.”
“Chỉ cần ta nói với bọn họ cầm huân chương của Thần tới cùng giết địch, chắc chắn có thể làm mọi người hưởng ứng.”
Ông lão mỉm cười trả lời, khuôn mặt già nua kia trông hơi đáng sợ.
“Sự âm hiểm của Mặc tộc đều do di truyền!”
Tô Mộ nói thầm trong lòng một câu.
Kế hoạch của ông lão rất hay, cũng tiết kiệm thời gian mình tìm từng nhà trong vị diện lớn thế này.
Nhưng kế hoạch này cũng tồn tại nguy hiểm!
Nếu con hổ mặt cười này bên ngoài đón ý nói hùa, sau lưng lại nội ứng ngoại hợp với những gia tộc đó, đào bẫy cho mình thì có vẻ không dễ giải quyết lắm.
Tô Mộ cũng không để ý đến mấy lão tổ đó.
Không phá được phòng ngự của hắn, lão tổ và người chơi bình thường không có gì khác nhau.
Điều hắn quan tâm sự tồn tại không biết trong vị diện này.
“Ngươi yên tâm, ta thật lòng muốn hợp tác với ngươi.”
Ông lão như nhìn ra sự lo lắng của Tô Mộ bèn tiếp tục nói.
“Ta là người sắp chết, nếu có thể có được một mảnh huân chương của Thần hoàn chỉnh thì có thể có được tân sinh.”
“Trong toàn bộ vị diện có rất nhiều mảnh huân chương của Thần, ta chỉ cần ba mảnh, số còn lại đều là của ngươi.”
Ông lão vừa dứt lời, tất cả những người khác của Mặc tộc đều mở to hai mắt.
Bọn họ vốn cho rằng đây là kế hoãn binh của lão tổ, nhưng xem ra đây cũng là một cơ hội!
Người thế giới hiện thực trước mắt này tất có thể phá vỡ cách cục hiện giờ!
Nếu có thể cùng hợp tác thì chắc chắn Mặc tộc của bọn họ sẽ một nhà độc đại!
Không còn ai cảm thấy tức giận vì cái chết của Nhị trưởng lão và Mặc Trung nữa.
Bọn họ sống quá lâu rồi, đã sớm xem phai nhạt cái gọi là sinh tử.
Trong lòng những người này, lợi ích vĩnh viễn đặt ở vị trí đầu tiên.
“Nếu ngươi còn chưa yên tâm, ta có thể làm mấy gia tộc có quan hệ tốt với Mặc tộc đưa huân chương của Thần tới.”
“Nếu vậy cũng không được thì ta còn có thể dẫn ngươi đánh tới cửa.”
Thấy Tô Mộ chậm chạp không tỏ thái độ, ông lão thể hiện ra thành ý của mình.

Hoa Đô.
Ngoại ô, mấy người sống lại đang quan sát.
“Sao chuyện này lại rơi xuống đầu chúng ta chứ?”
“Đúng vậy, nghe nói tên Tô Mộ kia tàn nhẫn độc ác, chỉ cần là người sống lại thì hắn sẽ không lưu tình!”
“Nếu hắn còn ở Hoa Đô thì chúng ta chỉ còn đường chết!”
Những người này nhìn về phía thành phố Hoa Đô với vẻ mặt sợ hãi, giống như phía trước là cấm địa không thể đặt chân vậy.
“Không phải Phong thiếu đã nói chắc chắn tên đó đã bị kéo vào vị diện rồi sao, mọi người đừng sợ!”
“Thôi, nếu không đi, Phong thiếu cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Mọi người nghe này, nếu thật sự gặp phải tên Tô Mộ đó thì cứ nói mình là thổ dân.”
“Haiz, cũng chỉ làm vậy thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận