Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 606: Phá vỡ hư ảo!

Từ khi bắt đầu bước chân vào huyễn cảnh này, loại cảm giác không chân thật kia vẫn luôn tràn ngập trong lòng của hắn.
Đó là một loại trực giác bén nhạy, luôn nhắc nhở hắn nên tin điều gì, không nên tin điều gì.
Thế giới trước mặt hắn, chắc chắn không đơn giản như hắn nghĩ.
Đặc biệt là đám người đột nhiên xuất hiện này!
Hai bên vẫn còn đang giằng co, người đàn ông trung niên và những binh sĩ khác dường như cũng biết rõ Tô Mộ đáng sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tất cả những thứ mà ta nhìn thấy này, đều là hư cấu hay sao?”
“Rốt cuộc các ngươi là thứ gì?”
Tô Mộ có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Hắn cũng không mong đợi người đàn ông trung niên có thể đưa ra được câu trả lời.
Muốn kéo xuống được bộ mặt thật của thế giới này, chỉ có thể dựa vào một thứ.
Tinh thần lực!
Khi đến trước mặt những người này, Tô Mộ tập trung toàn bộ tinh thần lực của mình.
“Huân chương của Thần nhất định vẫn còn ở trong tay của ta!”
Nhìn vào hai bàn tay trống rỗng, Tô Mộ bắt đầu thử.
Một giây sau, một luồng sáng mạnh mẽ đột nhiên tỏa ra từ bàn tay trống không.
“Ngăn cản hắn!”
Người đàn ông trung niên thấy vậy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, hắn gầm lên giận dữ.
Những người có mặt ở đó không sử dụng vũ khí hạng nặng trong tay.
Cơ thể của bọn họ đột nhiên xảy ra biến hóa.
Giống như binh sĩ hoá thành Trùng vừa nãy, tất cả những binh sĩ còn lại không hẹn mà gặp cùng nhau biến thành Trùng thú.
Người đàn ông trung niên cũng không ngoại lệ!
Thân thể hắn nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt đã biến thành một con sâu khổng lồ.
Tất cả Trùng thú đồng loạt tấn công.
Ngay khi bọn chúng đến gần, trên người Tô Mộ hiện ra rồi một vòng năng lượng.
“Phanh!”
Vòng năng lượng này mang theo một khí thế không thể ngăn cản, đánh bay tất cả Trùng thú trước người Tô Mộ.
Không thể nghi ngờ, kỹ năng này chính là Kháng Cự Hoàn,
Có thể sử dụng kỹ năng, cũng chỉ có nghĩa là Tô Mộ đã thoát khỏi ảo giác!
Mở hai mắt ra.
Tất cả mọi thứ trong tầm mắt của Tô Mộ đã thay đổi.
Thành phố Z rộng lớn đã không còn tồn tại, thay vào đó là một ngọn núi đen trơ trọi.
Trong tay hắn, hai mảnh huân chương của Thần đang phát ra ánh sáng.
“Đây là nơi nào?”
Tô Mộ nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt có hơi mờ mịt.
Trên ngọn núi đen trước mặt hắn, dường như có một loại từ trường kỳ quái.
“Cứng rắn như vậy sao?”
Tô Mộ vươn tay sờ sờ khối tinh thạch màu đen.
Chạm tay vào giống như thể sắt thép vậy, cho dù hắn có sử dụng toàn lực, cũng chỉ để lại dấu vân tay ở bên trên.
Phải biết rằng bây giờ sức mạnh của hắn đã vượt quá vạn rồi, cho dù là kim loại cứng rắn nhất trên thế giới, cũng có thể bị nghiền nát thành bột.
“Đôi Mắt Chân Thật!”
Mở ra kỹ năng góc nhìn, Tô Mộ muốn nhìn xuyên qua ngọn núi màu đen liên miên không dứt này.
Từ trường kỳ lạ nhanh chóng đã xuất hiện để quấy phá, chặn đứng tầm nhìn của hắn.
Tô Mộ lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về phía những cái thi thể ở đằng xa.
Ảo giác đã biến mất, những thi thể này cũng hiện ra bộ dạng vốn có của chúng.
Trùng thú!
Chân cẳng bị gãy của các sinh vật côn trùng nằm rải rác khắp mặt đất, mùi tanh thối tràn ngập khắp không khí.
“Đám người này vốn dĩ chính là trùng sao?”
“Vậy mà bọn nó vẫn còn để ta đi phá hủy sào huyệt mẹ của Trùng Tộc ư?”
Sau khi dụi dụi mắt, xác nhận danh tính của những con trùng thú đó, Tô Mộ vẫn không thể hiểu được.
Lẽ nào bọn chúng là những kẻ phản bội sao?
“Không đúng, bọn chúng để cho ta đi tới chỗ sào huyệt mẹ Trùng Tộc, có thể là ở một chỗ khác?”
Vừa nghĩ tới đây, Tô Mộ đã phản ứng lại.
Trí tuệ của Trùng thú rất cao!
Nếu hắn thực sự tin vào mọi thứ trong ảo ảnh, vậy coi như hắn sẽ làm theo cách của chúng rồi.
“Bọn chúng không hại được ta, nhưng lại muốn ta mở ra một chỗ nào đó?”
Tiếp tục phân tích, Tô Mộ đại khái đoán được Trùng thú đang suy nghĩ cái gì.
“Nơi mà bọn chúng muốn đi, nằm bên trong dãy núi tinh thạch màu đen này sao?”
“Đôi cánh hoả diễm!”
Bay về phía không trung, Tô Mộ nhìn về phương xa.
Dãy núi tinh thể màu đen dài vô tận, nhìn không thấy cuối.
Đôi cánh nhanh chóng đập, Tô Mộ tiếp tục bay thẳng vào trong.
Nơi này cũng không có pháp tắc cản trở, đường đi cực kỳ thông suốt.
“Trùng thú?”
Rất nhanh, Tô Mộ đã phát hiện ra phía bên dưới có không ít bóng dáng Trùng thú.
Bọn chúng lắc lư qua lại trên núi Hắc Tinh, như thể chỉ đang chơi đùa.
“Các ngươi chơi đùa cũng vui vẻ phết nhỉ!”
Tô Mộ trợn trắng mắt, giận mà không có chỗ để xả.
“Thiên Hỏa Thiêu Thành!”
Thiên Hỏa khủng lồ xuất hiện, từ trên trời rơi xuống.
“Xì!”
Nhưng ngay khi Thiên Hỏa rơi xuống, một lực lượng bất ngờ xuất hiện trên núi Hắc Tinh.
Sức mạnh này tạo ra những đường vân màu đen, vậy mà lại ngăn cản được Thiên Hỏa trên bầu trời.
Tô Mộ cau mày, búng ngón tay.
Giây tiếp theo, một cái hố đen lớn xuất hiện bên cạnh những đường vân đen đó.
“Phanh!”
Hấp thụ năng lượng mạnh mẽ của hố đen rất nhanh sẽ bùng nổ.
Đường vân màu đen trong nháy mắt xuất hiện vết nứt.
Chẳng bao lâu sau, đường vân màu đen và cả ngọn núi Hắc Tinh cũng đều biến mất.
“Ơ!”
Tô Mộ bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ.
Sao hắn lại cảm thấy có hơi quen thuộc thế nhỉ?
“Dựa theo phương hướng ban đầu, ngọn núi Hắc Tinh này chắc hẳn là đại biểu cho kiến trúc của thành phố Z!”
“Những con Trùng thú kia xuất hiện khi ta phá hủy các tòa nhà, điều đó cũng có nghĩa là chúng không muốn ta phá hủy đống Hắc Tinh này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận