Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 458: Di tích thượng cổ có tồn tại?

Rít lên một tiếng, người kia sử dụng một kỹ năng, phóng tới Tô Mộ với thế như chẻ tre.
Hắn muốn dùng kỹ năng này đẩy Tô Mộ tới mặt tường.
Đưa hắn vào chỗ chết!
“Bịch!”
Một đòn này đâm mạnh vào trên thân Tô Mộ.
Nhưng đụng bay như trong tưởng tượng lại chưa từng xuất hiện.
Tô Mộ đứng trên cột đá vững như bàn thạch, bước chân càng không có chút lay động nào.
“Điều này làm sao có thể?”
Ngược lại, người Lâm gia kia chịu lực phản chấn, lảo đảo lui lại, gương mặt chỉ còn lại vẻ khiếp sợ.
Thân là một chiến sĩ, độ cao lực lượng của hắn, tuyệt đối không phải một pháp sư có thể chống lại được.
Cho dù Tô Mộ sử dụng một loại kỹ năng nào đó, cũng không có khả năng không động chút nào.
Không đợi người Lâm gia kia phản ứng kịp, Tô Mộ nhảy vọt lên, đi tới bên cạnh hắn.
“Anh bạn, chúng ta là người của Lâm gia, còn xin ngươi hạ thủ lưu tình!”
Uy hiếp quá lớn làm người Lâm gia kia xin tha.
Ánh mắt Tô Mộ lạnh thấu xương, hắn hoàn toàn không để ý.
Hắn tóm lấy luôn cánh tay của người Lâm gia nọ, dùng sức bóp.
“A!”
“Tam ca!”
“Buông tam ca ra!”
Một tiếng hét thảm vang lên, những người khác bên trên cũng hô to theo.
“Chạy đi!”
Người bị bọn họ gọi là tam ca lộ sắc mặt trắng bệch, cắn răng ra lệnh.
Những người kia lộ biểu cảm do dự, không bỏ lại tam ca của bọn họ, ngược lại còn vọt về phía Tô Mộ.
Mười mấy người đối phó với một người, nếu bọn họ thật sự chạy trốn, căn bản không có cách nào giải thích.
“Này, ngươi có thể ứng phó được sao?”
Lúc này, giọng nói của Phùng Phiêu Phiêu vang lên.
Nàng dường như muốn trợ giúp Tô Mộ.
“Vút! Vút! Vút!”
Đột nhiên, một trận mưa tên lại một lần bay vụt ra từ mặt tường bốn phía.
Đám người Lâm gia vội vàng né tránh.
Tô Mộ tóm lấy Lâm gia tam ca, coi hắn như tấm gỗ chắn.
Mặc dù công kích của hắn có thể tạo thành chút tổn thương với tam ca Lâm gia, nhưng không cách nào trí mạng.
Nếu không hắn đã không lãng phí thời gian với những người này.
“Ngươi đừng hòng!”
Tam ca Lâm gia liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Tô Mộ.
Nhưng cho dù dùng hết sức, sức mạnh không cách nào ngăn cản kia khiến hắn lâm vào tuyệt vọng.
Theo vô số mũi tên bay tới, tam ca Lâm gia chỉ có thể tận mắt nhìn thấy mũi tên sắc bén bắn trúng thân thể của mình.
“Ọc!”
Hiện thực không giống với trò chơi, thân thể của hắn không ngừng bị tổn thương, máu tươi chảy ra ròng ròng từ trong miệng.
“Tam ca!”
“Chúng ta liều mạng với ngươi!”
Đám người Lâm gia thấy thế, từng người nghiến răng nghiến lợi.
“Chỉ bằng các ngươi ư?”
Tô Mộ buông tay ra, mặc cho tam ca Lâm gia rơi xuống dưới, một khí thế vương giả phát ra từ trên người hắn.
Trong mắt hắn, dù có thiên quân vạn mã vây quanh, hắn cũng không sợ chút nào.
“Đánh hắn xuống, sau đó ra ngoài báo thù vì tam ca!”
Một người hô to, mười mấy người khác cũng cùng nhau sử dụng kỹ năng.
Cho dù kỹ năng của bọn họ không thể xử lý được Tô Mộ, cũng đủ để đánh hắn rơi xuống.
“Kháng Cự Hoàn!”
Một luồng năng lượng hình khuyên hiện ra, bắn bay tất cả người đến gần hắn.
Kỹ năng mạnh mẽ nhất của bọn họ còn không thể đột phá nổi một kỹ năng bình thường của Tô Mộ!
“Hoả Diễm Phi Vũ!”
Mắt thấy đám người rơi xuống phía dưới, một đôi hỏa diễm cánh sinh ra sau lưng Tô Mộ.
Với tốc độ phi hành cực hạn, tất cả những người Lâm gia rơi xuống kia đều bị “Cứu” về.
Nhưng đối với bọn họ, đây tuyệt không phải là một chuyện tốt!
Lại là một vòng mũi tên bắn ra, không một ai trong những người này may mắn thoát khỏi.
Trong trận chiến đấu này, Tô Mộ bày ra thế tồi khô lạp hủ!
“Tên này lại nắm giữ phi hành kỹ năng!”
“Hơn nữa, trong di tích này có pháp tắc áp chế, sử dụng kỹ năng sẽ bị yếu bớt, hắn thoạt nhìn lại không có chút áp lực nào?”
“Chẳng lẽ, tên này là lão quái vật nào đó giáng lâm sao?”
Phùng Phiêu Phiêu thu hết thảy chuyện này vào mắt, cả người không rét mà run.
‘Cửa ải này còn sót lại hai người sống sót, cửa ải kết thúc!’
Một dòng nhắc nhở bắn ra ngoài.
Cánh cửa thông đến cửa ải tiếp theo cũng xuất hiện trên một vách tường trong phòng.
‘Ngươi thu hoạch được trang bị: ủng Linh Pháp!’
Sau khi đi xuyên qua cánh cửa, trên tay Tô Mộ nhiều thêm một trang bị.
“Rác rưởi!”
Đây là một trang bị ngũ giai thuộc tính cao, nhưng đối với Tô Mộ đã mặc một bộ trang bị lục giai, thứ này đều có thể vứt thẳng đi luôn.
“Quá tốt!”
Trái lại, Phùng Phiêu Phiêu, sau khi cầm trang bị, cười vô cùng vui vẻ.
Nhìn nét mặt của nàng, Tô Mộ khinh thường cười một tiếng trong lòng.
Một trang bị ngũ giai mà đã thỏa mãn rồi?
Những người sống lại này cũng quá low rồi?
Nếu để cho nàng biết hiện tại ô túi đồ của mình có hơn ngàn trang bị lục giai, thì chắc nàng sẽ bị hù chết rồi?
“Phần thưởng nơi này không quá được!”
Tô Mộ cố ý lẩm bẩm một câu.
“Đã rất không tệ, dù sao cũng là di tích mới xuất hiện, độ khó không lớn, phần thưởng đương nhiên cũng không phong phú như vậy, nếu sau này những di tích thượng cổ trong truyền thuyết kia sống lại, chỉ e cũng không tới phiên chúng ta!”
Quả nhiên, cái miệng rộng của Phùng Phiêu Phiêu lập tức tiếp một loạt lời.
Khi đang nói đến chúng ta, nàng nhìn Tô Mộ một chút, vội vàng đổi giọng: “Ngươi chắc chắn có cơ hội.”
“Di tích thượng cổ à?”
Tô Mộ dựng thẳng lỗ tai, ghi nhớ lời này.
Trong mắt Phùng Phiêu Phiêu, mình vẫn luôn có thân phận “Người sống lại”, cho nên khi nàng nói chuyện với mình, gần như đều nói thẳng.
“Chỉ là di tích thượng cổ mà thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận