Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 245: Đuổi theo bước chân?

“Được rồi, chờ ta gom đủ tài liệu, nhất định sẽ tới tìm các ngươi đặt làm!”
Tô Mộ để lại một câu rồi sải bước ra khỏi cửa hàng.
Thanh viên vui vẻ tiễn khách mà không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề!
“Nếu ta có thể nắm giữ bản vẻ trong tiệm may mặc này, đó có phải chứng tỏ ta cũng có thể học tập bản vẽ hoặc công thức trong những cửa hàng khác không?”
Tô Mộ bước trên đường phố khu thương mại, nhìn về những cửa hàng trải rộng xung quanh, ngo ngoe rục rịch.
Chắc chắn trong cửa hàng vũ khí có thể chế tạo vũ khí cấp cao, chỉ cần mình nhìn thấy bản vẽ là lập tức có thể nắm giữ.
Còn những công thức trong những tiệm thuốc khác nữa.
“Hay là đi kiếm ít công thức nhỉ?”
Vừa tiêu hai trăm nghìn đồng vàng, bây giờ chỉ cần là một cơ hội buông bán Tô Mộ cũng không muốn bỏ qua.
So với trang bị tam giai không bán được thì thuốc tam giai càng có thị trường hơn.
Tô Mộ bước vào một cửa hàng bán thuốc.
Cửa hàng này rất lớn, bày vài cái quầy, tất cả đều là các loại thuốc khác nhau.
“Xin chào nhà thám hiểm, ngươi muốn mua thuốc sao?”
Người trông cửa hàng là một người đàn ông trung niên, nhìn từ tướng mạo thuộc về nhà buôn khôn khéo.
“Ta tuỳ tiện xem xem!”
Tô Mộ nhìn những quầy đựng thuốc đó, thu tất cả hiệu quả của những loại thuốc đó vào trong mắt.
Do với những loại thuốc rơi ra khi giết quái, những loại thuốc này không chỉ có giá đắt mà hiệu quả cũng khá là bình thường.
“Nếu ta mua những loại thuốc này với số lượng lớn, cũng không có lợi nhuận gì!”
Điều này làm Tô Mộ từ bỏ kế hoạch đầu cơ trục lợi thuốc ở chủ thành.
Không nói tới tốn thời gian công sức, số đồng vàng nhận được sau khi trừ phí thủ tục còn không nhiều bằng mình đi giết quái kiếm đồng vàng.
“Chỗ các ngươi có công thức không?” Tô Mộ nghĩ rồi hỏi thẳng.
“Ngươi muốn công thức làm gì?” Người đàn ông trung niên lập tức trở nên cảnh giác.
“Ta là một học đồ luyện kim, muốn tìm một ít công thức để tăng cấp bậc kỹ năng luyện kim!” Tô Mộ trả lời.
Người đàn ông trung niên nghe vậy bèn nhìn Tô Một từ trên xuống dưới vài lần.
“Công thức thì có, nhưng cần cái này!” Người đàn ông trung niên xoa nổi lên ngón tay cái.
Tô Mộ khẽ mỉm cười rồi lấy ra một đống đồng vàng.
“Khách quý, bên này!”
Sau khi nhìn thấy số đồng vàng này, người đàn ông trung niên vui vẻ ra mặt, giọng diệu muốn nhiệt tình bao nhiêu thì nhiệt tình bấy nhiêu.
Tô Mộ đi theo hắn ra sau cửa hàng.
Cách trang trí ở đây gần giống cửa hàng may mặc vừa rồi, nhưng ở đây đâu đâu cũng là ngăn tủ, chắc bên trong cất thảo dược.
Người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh một cái tủ rồi lấy một quyển sổ ra: “Đây là notebook của một học đồ luyện kim, bên trong ghi lại một số công thức luyện kim, bán cho ngươi 1000 đồng vàng!”
Tô Mộ nhíu mày nhìn quyển sổ ghi chép đó.
Gian thương này đúng là dám công phu sư tử ngoạm à, một quyển ghi chéo rách nát như vậy mà dám lấy của hắn 1000 đồng vàng?
“Ta có thể xem qua không?” Tô Mộ mở miệng hỏi.
“Chỉ có thể xem qua!” Người đàn ông trung niên không từ chối.
Hắn cũng không lo lắng Tô Mộ chỉ nhìn một lượt là có thể nắm giữ công thức luyện kim bên trong.
Tô Mộ cầm lấy quyển ghi chép đó rồi mở ra, nhanh chóng đọc qua một lần.
Bên trong phần lớn đều là một vài ghi chép về quá trình luyện dược, không phải người chuyên nghiệp đúng là không hiểu. Dù thân là một đại sư luyện kim, không cẩn thận cân nhắc nội dung trong bút ký, hắn cũng không thể nắm giữ công thức được ghi chép trong đó.
“Trong quyển sổ này chỉ ghi lại ba công thức, ta nhìn kỹ thêm một lần chắc chắn có thể nắm giữ!”
Ngay khi Tô Mộ định nghiên cứu thì người đàn ông trung niên lấy lại quyển sổ đó.
“Quý khách, xem nữa thì phải trả tiền!” Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn Tô Mộ.
“Còn có quyển nào khác không? Nếu mua đóng gói thì có thể rẻ hơn một chút không?” Tô Mộ suy nghĩ một lúc, cũng không định tiết kiệm chút tiền ấy.
Những thứ đó hẳn là công thức thuốc tam giai, nếu mình có thể nắm giữ, chế tạo ra thuốc chắc chắn có thể bán với giá cao.
“Hết rồi!” Người đàn ông trung niên lắc đầu, giọng nói có vẻ tiếc nuối: “Những đại sư luyện kim đó rất coi trọng bút ký của bọn họ, tuyệt đối không bán ra một cách dễ dàng đâu!”
“Ặc!” Tô Mộ cũng không còn lời gì để nói.
Lấy ra 1000 đồng vàng, hắn nhận lấy quyển bút ký đó.
“Quý khách còn cần dược liệu không?” Người đàn ông trung niên chỉ vào số thảo dược xung quanh, nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ.
“Không cần!”
Tô Mộ nhanh chóng từ chối rồi xoay người rời khỏi tiệm thuốc.
Bây giờ Vương đô to như vậy chỉ có một người chơi là hắn, hầu hết tài nguyên bên ngoài Vương đô có thể nói là bị một mình hắn lũng đoạn.
Thảo dược gì đó hắn muốn hái bao nhiêu thì hái bấy nhiêu!
Tô Mộ lấy quyển bút ký kia ra bắt đầu cẩn thận cân nhắc.
Trước mắt hắn nhanh chóng bắn ra ba thông báo, lần lượt là nắm giữ ba công thức chế thuốc.
Trong đó có một công thức thuốc hiệu suất cao sức sống làm hắn khá là quan tâm.
‘Thuốc sức sống hiệu suất cao: Sau khi sử dụng hồi phục 3000 lượng máu, trong mười giây tiếp theo, mỗi giây hồi phục 300 lượng máu, cooldown một phút, nhu cầu: Rễ cây sức sống x2, cỏ tân sống x2, máu dã thú x1.’
Nhìn một cách tổng thể thì đây là loại thuốc có thể hồi phục lượng lớn máu, hiệu quả hơn thuốc hồi máu bình thường nhiều.
Bất cứ nghề nghiệp gì cũng sẽ cần không ít loại thuốc này.
Dù sao trong game Thần Đồ, lượng máu mới là mấu chốt để không chết!
Hơn nữa, loại thảo dược dùng để chế tạo loại thuốc này có thể tìm thấy khắp nơi trong rừng Ma Vật, còn về máu dã thú kia, dã thú Ma vật trong rừng Ma Vật có rơi xuống.
Lúc trước Tô Mộ cho rằng những máu đó không có giá trị gì nên cơ bản đều lười nhặt.
Bây giờ có đai lưng trữ vật 500 thanh vật phẩm, cho dù là rác rưởi mình cũng phải đóng gói mang đi toàn bộ.
“Tiếp theo vừa giết quái làm nhiệm vụ, vừa hái thuốc kiếm tiền!”
Tô Mộ đi về phía trận truyền tốn.
Khi cấp bậc huy chương của hắn càng cao, độ khó của nhiệm vụ có thể nhận cũng càng lớn, cấp bậc Ma vật phải đối mặt cũng sẽ càng cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận