Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 646: Uy của Kỳ Lân. (2)

Sát thương hệ vật lý mới đánh ra được một phần ba so với hệ ma pháp.
Mất mặt....!
Nếu biết Tô Mộ đang suy nghĩ gì, Già Hùng nhất định sẽ gào thét hô to: Móa ngươi có còn là người hay không thế?
Hắn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, ngược lại phát động công kích về phía Tô Mộ.
Người khổng lồ nhất huyễn thành bát, trong thời gian ngắn cảnh tượng này có phần hùng vĩ.
Dưới hình thái này, hắn tuyệt đối nắm chắc có thể giết chết Tô Mộ ngay lập tức.
Tô Mộ đứng thẳng ở không trung, hoàn toàn không có ý định tránh né.
Một đòn này, nhiều lắm là kích hoạt kỹ năng bị động Sinh Sôi Không Ngừng của hắn thôi.
Chứ đừng nói là còn có lực bất tử bị động kia nữa.
“Trận trò chơi này nên kết thúc rồi!”
“Tiên Tổ Vương phải không?”
Khóe miệng nhẹ giọng nỉ non, Tô Mộ lộ ra nụ cười tự tin.
“Ta sẽ cho ngươi thấy một chút thực lực chân chính của ta!”
Giơ quyền trượng Pháp Thần lên.
Tô Mộ nhắm hai mắt lại.
Sau một khắc, vô số tiếng sấm vang lên.
Trên bầu trời, một con tiếp một con Lôi Điện Kỳ Lân xuất hiện.
Cảnh tượng hùng vĩ kia, vượt xa tám người khổng lồ!
Cơn giận của Kỳ Lân có uy thế như lôi đình.
Lôi Điện Kỳ Lân xếp hàng chỉnh tề này mang đến một cảm giác áp lực cực kỳ đáng sợ.
Kiếm trong tay của tám người khổng lồ đồng loạt rơi xuống.
Cùng lúc khi những con số tổn thương tuôn ra, lượng máu của Tô Mộ lập tức chạm đáy.
Kỹ năng bị động trực tiếp kích hoạt!
Thanh HP từ đầu đến cuối vẫn duy trì ở vị trí an toàn, hơn nữa còn hồi phục lại với tốc độ cực nhanh.
Sau khi đánh ra một đòn này, ảo ảnh người khổng lồ biến mất, chỉ còn lại chân thân của Già Hùng.
Hắn nâng cự kiếm trong tay lên lần nữa, nhanh chóng phát động công kích.
Cảm nhận được uy thế của Lôi Điện Kỳ Lân phía trên, vị nghị trưởng đại nhân này rõ ràng hiểu được.
Nếu không thể diệt trừ Tô Mộ thì người chết sẽ là hắn!
Nhưng không đợi kiếm của hắn rơi xuống, một lực hút mạnh mẽ đã xuất hiện.
Hố đen hùng mạnh gần như muốn cắn nuốt tất cả, vững vàng khống chế thanh cự kiếm sắp rơi xuống kia.
Dĩ nhiên Tô Mộ có thể chịu đựng một đòn này.
Cho dù nghị trưởng đại nhân này phóng ra kỹ năng cấp Thần thêm mấy lần nữa thì mình cũng vẫn có thể đối phó.
Chỉ là “trò khôi hài” này nên đến lúc kết thúc rồi.
“Đi đi!”
Pháp trượng vừa vung lên, Kỳ Lân trong không trung phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ, xông về phía người khổng lồ kia.
“Xì xì!”
“Phích Lịch Lôi Quang!”
Lôi Đình Chi Nộ!
Nghị trưởng và nữ mục sư kia trong khoảng khắc bị lôi đình vô tận bao phủ.
‘Ngươi đã đánh chết thành viên nghị viện Vương Đô!’
‘Ngươi đã đánh chết nghị trưởng Vương Đô!’
Hai nhắc nhở liên tiếp bắn ra.
Cột nước trực tiếp bắn lên trăm mét rồi đập về mặt nước.
“Ầm!”
Bọt nước tóe ra.
Những xoáy nước trên mặt nước cũng bắt đầu tiêu tán.
Tô Mộ nhếch miệng cười một cái, ánh mắt mang theo một luồng ý lạnh.
Trong lần giao chiến đầu tiên giữa mình và vị Tiên Tổ Vương kia, rõ ràng hắn đã giành được ưu thế mang tính nghiền áp.
“Thiên Hỏa Thiêu Thành, Lôi Điện Kỳ Lân, phối hợp thêm với Hố Đen Hấp Dẫn, những chiêu liên tiếp như thế cho dù là thần cũng không ngăn cản nổi chứ?”
Nhìn mặt nước từ từ trở nên tĩnh lặng, Tô Mộ không khỏi phổng mũi lên.
Hai lần sử dụng huân chương của Thần để nâng hạn mức cao nhất, mình của ngày hôm nay gần như đã cách “Thần” về mặt ý nghĩ thật sự không còn xa nữa.
Vị Tiên Tổ Vương trong lăng mộ dưới đất này chính là thước đo của mình!
“Không cần phải lái thuyền nữa!”
Đôi cánh hỏa diễm sau lưng nhanh chóng lay động, Tô Mộ mau chóng đi về phía trước.

Tầng cuối cùng của lăng mộ.
Trong cung điện Hoàng Kim.
“Ộc!”
Vị vua ngồi trên vương tọa vàng rồng kia phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt của hắn vô cùng u ám lạnh lùng.
“Trong số những nhà thám hiểm vậy mà lại xuất hiện tồn tại đáng sợ đến như thế!”
Âm thanh tràn đầy sự kiêng kỵ vang lên.
“Dựa vào sức mạnh hiện tại của ta e là không phải đối thủ của tên kia!”
Vị vương giả cao cao tại thượng này lại nảy sinh ra ý sợ hãi.
Giúp đỡ đám người nghị trưởng kia là cần phải trả giá!
Dựa vào trạng thái hiện tại của hắn, một khi Tô Mộ tìm đến tận cửa thì một hàng Lôi Điện Kỳ Lân kia, cho dù là vương cũng không chống đỡ nổi.
“Đáng ghét thật!”
“Lăng mộ chết tiệt này phong ấn phần lớn sức mạnh của ta. Nếu trong trạng thái khỏe hẳn thì tên kia căn bản không đáng sợ!”
“Tên đáng chết này!”
Đôi mắt Tiên Tổ Vương dường như có lửa giận ngập trời.
Biểu cảm trên gương mặt hắn cực kỳ phức tạp.
Sợ hãi, không cam lòng, giết chóc, phẫn nộ uất hận.
“Haizz!”
Qua một hồi lâu, hắn thở dài một hơi.
Giống như tình cảnh của đám người Già Hùng kia, hắn cũng đã đến thời khắc sinh tử rồi.
Vị vương này cầm một thanh thánh kiếm hoàng kim ở bên cạnh, đứng bật dậy.
“Nghe theo hiệu lệnh của ta, đi đến thánh cung Hoàng Kim!”
Hắn giơ thanh kiếm lên, phát ra một tiếng hô to về phía không trung.
Một giây sau, âm thanh này lập tức vang dội tầng mười tám, mười chín.
Hai tầng này là cửa ngõ cuối cùng của lăng mộ, tương đương với hai tháp Môn Nha bên cạnh bãi đất.
Tiên Tổ Vương biến rõ hai tòa tháp này không ngăn được bước chân của Tô Mộ.
Hắn muốn đánh cược một lần cuối cùng!
Triệu tập tất cả ma vật đến cung điện của tầng thứ hai mươi!
“Dâng hiến tất cả của các ngươi đi! Những người hầu trung thành nhất của ta!”
Sau khi ma vật của tầng trên tiến vào cung điện này, trong mắt Tiên Tổ Vương chảy ra huyết lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận