Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 680: Phong tộc bị diệt.

Tiếng động rơi xuống cực lớn vẫn còn đang kéo dài.
Các loại kiến trúc trên ngọn núi cũng bởi vì vậy mà bị hủy hoại trong phút chốc.
Tô Mộ bay lượn trên bầu trời của cửa ngầm theo tốc độ rơi xuống của ngọn núi chính.
Sau một thời gian ngắn, tất cả đều kết thúc.
Cung điện vốn to lớn biến thành một cảnh tượng đổ nát.
Cánh cửa ngầm kia cũng lộ ra, bị hủy đi một nửa.
Đôi cánh hỏa diễm chợt lóe lên rồi biến mất, Tô Mộ đứng sừng sững trên đống đổ nát.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Chính trong lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
“Hử?”
“Ngươi là ai?”
“Tại sao ngươi lại ở trong thánh điện của Phong tộc ta?”
Sau khi phát hiện sự tồn tại của Tô Mộ, đám người của Phong tộc sắc mặt tối sầm, đưa ra lời chất vấn.
Ngọn núi chính là nơi thần thánh nhất trong tộc của bọn họ, không có lệnh triệu tập cùa lão tổ, người bình thường căn bản không thể đặt chân vào.
“Ta chẳng những ở nơi này của các ngươi mà ta còn giết chết lão tổ của các ngươi.”
Tô Mộ quét mắt nhìn qua mọi người, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đám người này tìm đến tận cửa cũng đỡ cho hắn phải đi tìm bọn họ.
“Giết chết lão tổ của tộc ta?”
“Tên tiểu tử ngươi nói lung tung gì thế?”
“Ha ha, chỉ dựa vào ngươi?”
Sau khi nghe thấy lời nói này của Tô Mộ, đám người Phong tộc người nào người nấy cười nhạt.
Lão tổ của bọn họ là tồn tại cấp bậc gì chứ?
Một tên nhóc trẻ tuổi dám nói bừa rằng đã giết chết nhân vật như thế.
Huống chi nơi này là địa bàn của Phong tộc!
“Chỉ dựa vào ta.”
Đối mặt với sự chất vấn, nụ cười trên mặt Tô Mộ càng thêm nồng hậu.
“Nếu không nơi này sao có thể biến thành thế này?”
Một câu hỏi ngược lại đơn giản càng làm cho đám người Phong tộc á khẩu không trả lời được.
Ba ngọn núi sụp đổ, ngọn núi chính bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, lão tổ không biết tung tích.
Tất cả mọi thứ hình như đều đã xác minh lời nói của tên nhóc trước mắt này.
“Bất luận lời ngươi nói có phải là thật hay không, tự tiện xông vào tộc ta thì chỉ có chết!”
“Ra tay!”
Đám người Phong tộc không khách sáo với Tô Mộ.
Ánh mắt của bọn họ u ám, sát ý đầy rẫy.
“Tới hay lắm!”
Đối diện với đám người Phong tộc đồng loạt xông lên, pháp trượng trong tay Tô Mộ hóa thành một cây rìu.
“Phi Phủ!”
Kỹ năng cấp Thần trực tiếp được vận dụng, vô số rìu bay hình thành nên đòn công kích không sai biệt.
“Thiên Hỏa Thiêu Thành!”
Cùng lúc khi Phi Phủ xuất hiện, một luồng Thiên Hỏa nối tiếp theo sau.
Tô Mộ nóng vội muốn khám phá kho tàng của Phong tộc, cũng mất đi tâm tư chơi đùa cùng đám người này.
“Lui!”
“Mau tránh ra!”
Cảm nhận được năng lượng khủng khiếp truyền đến từ trên ngọn lửa, mấy giọng nói liên tiếp vang lên.
Ngoại trừ nhân vật đạt đến cấp bậc lão tổ trong Phong tộc ra, những người khác chỉ có kết cục bị giết chết trong nháy mắt dưới Thiên Hỏa.
Nhưng mà đã không còn kịp nữa.
Dựa vào phạm vi khổng lồ của Thiên Hỏa, những hậu bối của Phong tộc kia căn bản không có cách nào chạy thoát.
Hơn nữa đây mới chỉ là đợt công kích đầu tiên của Tô Mộ mà thôi.
“Đi được sao?”
Tô Mộ lạnh lùng cười một cái, phát Thiên Hỏa thứ hai lập tức nối tiếp theo.
Cùng lúc đó, bên cạnh của những nhân vật cấp lão tổ kia đều xuất hiện một cái hố đen.
Ưu thế về nhân số hoàn toàn không tạo nên bất kỳ tác dụng gì trước mặt Tô Mộ.
Cho dù là toàn bộ cường giả trong cả vị diện hội tụ lần này cũng vẫn không thể thoát khỏi kết cục tử vong.
“Rốt cuộc ngươi là quái vật gì?”
“Không! Ta tuyệt đối không thể chết như thế được!”
“Lão tổ! Cứu ta, ta không muốn chết!”
“Ai có thể giúp ta, ta thật sự còn chưa muốn chết đâu!”
Cái chết bao trùm trong lòng tất cả mọi người của Phong tộc, trong khoảng thời gian cuối cùng này, bọn họ chỉ biết kêu gào một cách điên loạn.
Không ai có thể cứu bọn họ.
Đối với những lão tổ cũng khó tự bảo toàn mình, sức mạnh khủng khiếp của Hố Đen Hấp Dẫn hút chặt bọn họ, không có cách nào nhúc nhích.
Muốn sống sót thì bọn họ nhất định phải lấy lá bài tẩy bảo mệnh ra.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới là Hố Đen chỉ mới là món ăn khai vị.
Lôi quang hùng mạnh lóe lên từ trên người của Tô Mộ.
Lôi Điện Kỳ Lân mới là bùa lấy mạng cuối cùng!
Tiêu đời rồi!
Trong nháy mắt, trong đầu óc của tất cả mọi người đều cùng toát ra một ý nghĩ.
Mãi đến thời khắc này bọn họ mới tin những lời mà Tô Mộ từng nói.
Cũng chỉ có người sở hữu thủ đoạn kinh khủng như thế mới có thể đánh xuyên qua đại trận hộ tộc của bọn họ, đánh chết lão tổ tông thực lực hùng mạnh trong tộc của bọn họ.
Nhưng vì sao một người như thế lại đột nhiên phát động công kích đối với Phong tộc của bọn họ, tạo thành tai họa ngập đầu như thế?
Tô Mộ không thèm để ý đến đám người của Phong tộc nữa, nếu biết nghi vấn trước khi chết của bọn họ e là sẽ bật cười ra tiếng mất.
Dưới ba đợt công kích kỹ năng này của mình e rằng cũng có chỉ người được gọi là thần mới có thể sống sót.
“Không đủ để đánh!”
Giải quyết xong đám hỗn tạp, Tô Mộ khẽ lẩm bẩm một câu.
Vốn dĩ còn tưởng rằng những người của Phong tộc này có thể mang đến cho mình một chút niềm vui, không ngờ đánh nhau cũng không có khác biệt gì so với Mặc tộc.
“Xem ra chỉ có người được gọi là thần mới có thể khiến cho ta sử dụng toàn bộ thực lực rồi!”
Cao thủ đều là cô đơn, đặc biệt là loại người đứng trên đỉnh núi kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận