Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 695: “Đuổi bắt” con mồi.

Thế giới hiện thực, trong thành Minh Cung.
Phong thiếu ngồi trên chiếc ghế vàng, trên mặt là nụ cười đắc ý.
Ngoài đại diện, một nhóm người đi tới.
Nhìn thấy Phong thiếu đang ngồi trên ghế vua, những người đó đều nhíu mày lại.
Những người này đều là người sống lại tới từ phụ cận Hoa Đô.
Bọn họ rõ ràng cảm thấy không hài lòng về hành động này của Phong thiếu.
Hắn ngồi trên ghế vua chào mừng bọn họ, về mặt thân phận địa vị bọn họ tất nhiên sẽ thấp hơn một đầu.
“Các vị, ta là người mời các ngươi tới Hoa Đô, thấy cung điện này không tệ bèn chiếm trước nơi này, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Phong thiếu mỉm cười và nói, trong giọng nói giấu giếm ý ngầm.
Nếu ta cho các ngươi tới thì các ngươi phải nghe lời ta!
“Nơi này đúng là một nơi phong thuỷ bảo địa, nếu Phong thiếu thích thì cứ lấy.”
“Chúng ta sẽ tự tìm nơi khác, dù sao Hoa Đô này cũng rất rộng lớn!”
Một người bên dưới cũng nở nụ cười, trong bông có kim.
Hiển nhiên Phong thiếu cũng nghe ra ý trong lời nói của người này.
Đó là lời cảnh cáo hắn không cần nuốt quá nhiều.
Hắn đứng lên rồi đi xuống đại điện.
“Các vị, chờ đến khi những người khác tới Hoa Đô, ta sẽ triệu tập bọn họ cùng nhau thương lượng chuyện xây dựng lại hội Tru Thần.”
“Dù sao Tô Pháp Thần cũng đã vào vị diện không ra ngoài được nữa, nhưng tên Hiên Viên kia thì vẫn còn sống!”
Nói đến đây, Phong thiếu hơi hạ mình xuống.
“Mong là đến lúc đó, mọi người có thể bầu cho ta một phiếu, giúp ta trở thành hội trưởng hội Tru Thần!”
Mọi người nghe vậy, khuôn mặt lập tức thay đổi.
Hội Tru Thần vốn là hội được người sống lại thành lập dùng để thương lượng cách để đối phó Tô Mộ, cho đến nay chưa từng có chức hội trưởng.
Hiển nhiên Phong thiếu này muốn mượn danh hội Tru Thần trở thành “lão đại” của tất cả người sống lại!
Đương nhiên đây chỉ là lão đại trên danh nghĩa mà thôi.
Nhưng dù vậy thì cũng đủ để nhận ra dã tâm của Phong thiếu!
“Chúng ta có chỗ tốt gì?”
Mấy người này im lặng một lúc rồi hỏi.
Phong thiếu cười khẽ, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta thật sự cao hơn đám thổ dân đó một bậc, nhưng ai cũng biết, chúng ta cũng chỉ là một quân cờ của lão tổ trong tộc mà thôi.”
“Lão tổ chưa đến, nếu chúng ta có thể nắm tay cùng tiến lên, vậy thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất!”
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều rung động.
Chỉ cần bọn họ có thể khống chế cách cục ở thế giới hiện thực thì quật khởi là điều tất nhiên.
“Được!”
“Hy vọng mọi người hợp tác vui vẻ!”
Mọi người nhanh chóng nhất trí.
Đã có lợi ích, mọi chuyện sẽ trở nên thuận lý thành chương như vậy!
“Tiếp theo, chúng ta phải kêu gọi càng nhiều người sống lại tới Hoa Đô.”
“Đúng lúc đám thổ dân phiền phức đó đã dời về Ma Đô, không có ai cản trở chúng ta nữa, nơi đây sẽ trở thành nơi tập trung lớn nhất của người sống lại!”
Phong thiếu lại mở miệng nói ra tính toán của hắn.
Hắn cũng không thoả mãn chỉ làm một “lão đại” trên danh nghĩa.
Một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành vương giả chân chính.
Đến lúc đó, hắn sẽ ngồi trên chiếc ghế vàng kia, được vô số người quỳ lạy!

Bất cứ ai cũng có dã tâm.
Nếu lão tổ Phong tộc biết được dã tâm của Phong thiếu thì chắc chắn sẽ cảm thấy hối hận khi đưa hắn tới thế giới hiện thực.
Nhưng mà bây giờ, những lão tổ này đã không còn cơ hội “hối hận” nữa.
Nếu bọn họ thật sự có cơ hội hối hận thì sẽ chỉ hối hận một điều.
Đó chính là kéo người thế giới hiện thực kia vào vị diện!
“Rốt cuộc là kẻ ngu xuẩn nào đưa ra ý tưởng ngu ngốc này vậy!”
Lão tổ tông Thượng Quan gia vừa chạy trốn vừa mắng chửi trong lòng.
Nhìn hắn cực kỳ chật vật, không ngừng xuyên qua trong rừng cây rậm rạp.
Vì né tránh sự truy tung của Tô Mộ, hắn mở một kỹ năng, khiến mình dung nhập vào trong hoàn cảnh một cách hoàn hảo.
Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không dám lơ là.
“Chắc chắn hắn sẽ nghĩ rằng ta chạy về phía lãnh địa gia tộc.”
Lão tổ tông Thượng Quan vừa chạy vừa để ý tiếng động xung quanh.
Hướng hắn chạy trốn không phải là lãnh địa của Thượng Quan gia.
Tinh nhuệ trong tộc đã ra hết, cho dù hắn có thể trốn về thì sao chứ?
Cách để sống sót chỉ có một: Chạy tới gia tộc Mộ Dung.
“Mộ Dung gia không ngăn được tên đó, nhưng chắc chắn bọn họ có thể giữ chân tên đó một lúc.”
“Đến lúc đó, ta chỉ cần tìm một chỗ trốn đi thì chắc chắn hắn sẽ không tìm thấy ta!”
Lão tổ tông này tính toán đâu vào đấy.
Nhưng từng cử chỉ hành động của hắn đều bị một đôi mắt nhìn chăm chú.
Nguyên nhân Tô Mộ không ra tay giết chết vị lão tổ tông này cũng rất đơn giản.
Thu hoạch tin tức!
Thân là lão tổ tông của một tộc, thời gian hắn sống chắc chắn đã rất xa xôi.
Người như vậy sẽ nắm giữ không ít tin tức hữu ích.
Để hắn chạy thêm một lúc, làm hắn rơi vào sợ hãi tuyệt vọng rồi tìm một cơ hội hoàn toàn huỷ diệt tinh thần của hắn.
Kể từ đó, chắc chắn hắn sẽ biết gì nói hết, không có nửa lời giấu giếm.
“Xì!”
Ngay khi lão tổ Thượng Quan gia giảm tốc độ xuống một chút thì một tia sét lập tức rơi xuống từ trên bầu trời.
Một đòn này trực tiếp rơi xuống người vị lão tổ này.
Hồ quang di chuyển qua toàn bộ cơ thể, tuy không tạo thành sát thương quá lớn nhưng cũng làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Cảm giác bị sét đánh không hề dễ chịu một chút nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận