Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 697: “Đuổi bắt” con mồi. (3)

Hắn cũng không biết rốt cuộc khi nào Nam Cung gia mới có thể chi viện, thậm chí hắn còn không biết có chi viện hay không.
Dù sau khi Phong tộc, Mặc tộc huỷ diệt, Nam Cung gia vẫn không đặt người thế giới hiện thực này vào trong mắt.
Giết gà cần gì dao mổ trâu?
Cửu trưởng lão vẫn luôn nghĩ như vậy.
Cho đến khi hắn nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Thượng Quan Thiên Bác, lúc này hắn mới nhận ra không ổn!
Mọi người đều nói cường long không đè được địa đầu xà.
Giờ phút này, thứ đi vào hai đầu bờ ruộng của bọn họ là một con thần long!
“Lùi về trước đã, tộc trưởng đã liên hệ với những gia tộc khác, chắc chắn sẽ có hành động!”
Giọng nói của Cửu trưởng lão Nam Cung gia vô cùng trầm thấp.
Ánh mắt lão tổ Mộ Dung lạnh lùng, không nói một lời.
Mọi người không ngừng chạy như điên theo đường cũ trở về.
Thượng Quan Thiên Bác rõ ràng không đuổi theo kịp.
Lão tổ Mộ Dung cũng không bỏ lại hắn, vươn tay kéo Thượng Quan Thiên Bác cùng chạy đi.
“Cảm ơn Mộ Dung huynh!” Thượng Quan Thiên Bác thở dài một hơi, liên tục nói lời cảm ơn.
“Thượng Quan huynh, sau khi trở về, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại, ngươi và ta liên thủ, người thế giới hiện thực đó chưa chắc đã có thể công phá lãnh địa Mộ Dung gia ta.” Lão tổ Mộ Dung mở miệng.
Hắn cứu Thượng Quan Thiên Bác đơn giản là đạo lý môi hở răng lạnh mà thôi.
“Tất nhiên rồi!”
Thượng Quan Thiên Bác gật đầu trả lời.
Nhưng vị lão tổ này nói như vậy, trong lòng lại nghĩ sau khi khôi phục mình phải nhanh chóng chạy đi.
Mọi người mang theo tâm tư khác nhau, trong lúc nhất thời, không khí trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Đúng lúc này, một bóng hình xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Má!”
Những lão tổ đã nhìn thấy các trường hợp lớn bị dọa giật mình.
Bọn họ có thể khẳng định rằng vừa rồi không phát hiện ra tung tích của bất cứ kẻ nào.
Bây giờ đột nhiên có người cản ngay trước mặt bọn họ, điều này chứng tỏ điều gì?
Điều này chứng tỏ từng cử chỉ hành động của bọn họ căn bản không trốn được đôi mắt của người này!
“Anh bạn, giữa chúng ta không có ân oán, Mộ Dung gia ta bằng lòng coi ngươi trở thành khách quý!”
“Còn về người này, ta và hắn không thân, ngươi có thể tuỳ ý xử lý!”
Phản ứng của lão tổ Mộ Dung phải nói là cực nhanh, trực tiếp quỳ xuống.
Hình ảnh này hoàn toàn làm tất cả mọi người ở đây ngạc nhiên rơi cả cằm.
Đó là lão tổ tông của một tộc đó!
Hai bên còn chưa chiến đấu, bọn họ còn không biết thực lực của người thế giới hiện thực này rốt cuộc như thế nào.
Lão tổ tông Mộ Dung gia quỳ cũng nhanh quá rồi!
Ngay cả Tô Mộ cũng ngơ ngác.
Trên người mình bồi dưỡng ra khí thế bá vương gì đó à?
Hắn còn chưa kịp mở miệng, chỉ mới đứng ở đó thôi là có thể làm người nghe tiếng sợ vỡ mật à?
Mà sau lời xin tha của lão tổ Mộ Dung, vẻ mặt của Thượng Quan Thiên Bác cũng trở nên hoảng sợ, cả người không ngừng run rẩy.
Vừa rồi còn gọi hắn là Thượng Quan huynh đấy, ai ngờ quay đầu đã bán hắn rồi.
“Người này tàn nhẫn độc ác, hắn sẽ không tha cho chúng ta đâu, Mộ Dung Đức, ngươi chỉ tự rước lấy nhục mà thôi!”
Thượng Quan Thiên Bác tức muốn hộc máu hét lên.
Cửu trưởng lão Nam Cung không biết đang nghĩ gì, trong lòng đã mắng lão tổ Mộ Dung một trăm tám mươi lần.
Lão già chết tiệt không biết xấu hổ này không có tí liêm sỉ nào cả!
Hắn suy nghĩ một lúc, ngoài miệng lại khuyên: “Lão tổ Mộ Dung, dù sao người này cũng là người ở thế giới khác, không thể sống chung hoà bình với chúng ta, mở một con đường máu mới là kế sách tốt nhất!”
Nói xong, Cửu trưởng lão thấp thỏm chờ đợi quyết định của lão tổ Mộ Dung.
Nếu người của Mộ Dung gia thật sự đầu hàng, chờ tới khi Thượng Quan Thiên Bác chết, người tiếp theo sẽ chính là hắn!
Nghe thấy hắn nói vậy, lão tổ Mộ Dung không hề có ý định đứng lên.
“Các ngươi còn không quỳ xuống cho ta”
Một tiếng mắng mang theo tức giận vang lên.
Người Mộ Dung gia nhìn nhau, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Sau khi giãy giụa một lúc, bọn họ cắn răng cùng quỳ xuống mặt đất.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng trở nên khá là buồn cười.
Hai người còn đứng lại càng xấu hổ.
“Bùm!”
Đột nhiên có thêm một người quỳ xuống mặt đất.
Việc đã đến nước này, vì giữ được mạng sống, Thượng Quan Thiên Bác cũng sử dụng đại pháp không biết xấu hổ.
“Đại thần, xin ngươi tha cho ta một mạng, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó, ngươi bảo ta đi sang hướng Đông, ta tuyệt đối không đi sang hướng Tây!”
“Chỉ cần ngươi nói một câu, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, tiểu nhân cũng không chối từ!”
Thượng Quan Thiên Bác vừa nói còn không quên liếc nhìn lão tổ Mộ Dung.
Còn không phải là liêm sỉ à?
Chỉ cần có thể sống, ném thì ném đi.
Cửu trưởng lão Nam Cung nhìn mọi người đã quỳ xuống không biết nên nói gì.
Dựa theo cục diện này, hắn không thể không quỳ!
“Vậy quỳ đi!”
“Không nhịn được việc nhỏ sẽ làm hỏng việc lớn, chờ đến khi viện binh của Nam Cung gia ta đến, ta sẽ trả lại sự nhục nhã này gấp mười lần!”
Cửu trưởng lão Nam Cung hít sâu một hơi rồi cong đầu gối xuống.
Hắn chưa kịp quỳ xuống thì một lực hút mạnh mẽ đã hút cả cơ thể hắn lên.
Biến cố thình lình xảy ra làm Cửu trưởng lão Nam Cung hoàn toàn luống cuống.
“Đại thần, xin ngươi đừng giết ta, ta có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi!”
Hắn học Thượng Quan Thiên Bác hô to.
“Bùm bùm!”
Trả lời hắn chính là tiếng vang đan chéo của lôi điện.
Đối mặt với những người thoả hiệp, Tô Mộ căn bản không có ý định tha cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận