Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 724: Tro cũng không còn.

Trong tầm mắt có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng đó trên tầng mây. Đôi mắt của Tô Mộ tràn đầy sát ý.
Sau này còn phải đến những gia tộc còn lại cướp đoạt kho tàng của bọn họ nữa.
Thời gian mà mình ở lại trong thế giới này quả thật có hơi quá lâu rồi!
“Cuối cùng ngươi là ai? Tại sao phải ra tay với chúng ta?”
Chính trong lúc này, trong không trung vang lên giọng nói của cung thủ kia.
Sau khi hắn phát hiện bị Tô Mộ đuổi theo thì lại dừng lại.
“Tòa tháp kia của thế giới hiện thực sắp mở ra, giết chúng ta đối với ngươi có lợi ích gì?”
Giọng điệu của hắn tràn đầy sự nghi ngờ và không giải thích được.
Có thể lấy một chọi ba, điều này chứng tỏ tên nhóc không coi ai ra gì trước mắt này là tồn tại giống như bọn họ.
Giống như bọn họ sử dụng kỹ năng sẽ tiêu hao những vật chất màu đen kia, Tô Mộ phóng ra một chuỗi kỹ năng liên tiếp nhất định cũng sẽ có di chứng!
Cách đấu lưỡng bại câu thương này cuối cùng là vì cái gì chứ?
“Không cần phải nói nhiều như vậy, ngươi thu được quá lâu rồi!”
Tô Mộ cười cười, không hề có ý định trả lời câu hỏi của cung thủ.
“Rất tốt!”
“Cho dù là chết ta cũng sẽ không để cho ngươi sống yên đâu!”
Cung thủ đột nhiên phá lên cười.
Âm thanh của hắn cực kỳ lạnh lùng, trên trời cao hàng chục nghìn mét này ngay cả hơi nước xung quanh cũng kết thành sương rồi.
“Vậy nhìn nhận lấy một đòn của ta này!”
Cung thủ cầm cung lên, kéo dây cung ra, đột nhiên cơ thể của hắn xảy ra biến hóa kỳ dị.
Cơ thể vốn đã héo khô kia vậy mà lại tan rã ra từng chút một!
“Tên này là dùng mạng để làm mũi tên, muốn cùng ta đồng quy vụ tận à?”
Tô Mộ cũng kịp phản ứng lại.
Đối phương chính là tức nước vỡ bờ mà!
“Đừng mà!” Tô Mộ không nhịn được hô về phía cung thủ:”Chúng ta có thể thương lượng một chút, ta cũng không phải nhất định phải giết ngươi đâu!”
Nếu như để đối phương dùng thân làm mũi tên thì không phải mình đã mất đi một loại vật liệu rồi sao?
“Hừ!”
Cung thủ nghe vậy, gương mặt già nua vô cùng lạnh lùng.
“Đã muộn rồi!”
Tốc độ tan rã của cơ thể hắn cũng càng ngày càng nhanh, chỉ còn lại hai bàn tay đang kéo cung mà thôi.
Một mũi tên đen nhánh xuất hiện.
“Đáng tiếc thật!”
Tô Mộ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Đối mặt với mũi tên này, quả thật mình cảm nhận được một luồng uy hiếp khổng lồ.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là uy hiếp thôi!
“Khởi động một kỹ năng giảm thương trước!”
“Rồi đến kỹ năng Lá Chắn Ma Pháp.”
“Da Đá cũng có thể khởi động thử.”
“Vậy thì thêm một cái đón đỡ đi!”
Các loại kỹ năng loại hình phòng ngự được khởi động toàn bộ, Tô Mộ dành tặng sự tôn trọng cuối cùng cho vị Thần này.
Trên không trung, đôi bàn tay khô héo kia và trường cung bốc cháy lên, giống như thúc đẩy nhiên liệu vậy.
“Chíu!”
Sau khi đôi tay kia và trường cung hoàn toàn bị đốt cháy, mũi tên bắn ra.
Một luồng lực áp bức khó hình dung phóng mạnh về phía Tô Mộ.
“Keng!”
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Tô Mộ nâng kiếm ngang, đón đỡ mũi tên kia ngay trước người.
Hai luồng sức mạnh giằng co không dứt, trên mũi tên đột nhiên bộc phát ra vô số mũi tên thật nhỏ.
Dưới bạo vũ lê hoa, ngay lập tức Tô Mộ bị ghim thành một cái gai.
“Hơi đau đấy!”
Tô Mộ cảm nhân được cảm giác đau truyền đến từ cơ thể, hắn nhổ một mũi tên ra.
Người kia trực tiếp phiêu tán theo gió.
Một đòn tấn công mạnh nhất dùng sinh mệnh để bộc phát này vẫn bị Tô Mộ ngăn chặn lại.
“Bây giờ thì xong rồi, tro cũng không còn.”
Một luồng Thánh Quang gột rửa mình, mũi tên màu đen toàn bộ tiêu tan, Tô Mộ nhìn về phía mà cung thủ tiêu tán bằng một ánh mắt khinh thường.
Nếu như tên này giao toàn bộ gia sản ra thì mình cũng không phải là không thể tha cho hắn một mạng!
Thành Diệu Nhật, khu quyết đấu.
“Là ngươi thua rồi!”
Văn Diệu nhìn Phong thiếu, gương mặt lộ ra một nụ cười điển trai.
“Ngươi!”
Phong thiếu siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt đầy rẫy lửa giận vô tận.
Hắn đích thân ra sân chính là vì để giữ được thắng lợi, đồng thời cũng là vì để trì hoãn nhiều thời gian hơn.
Nhưng ai biết được hắn lại thua!
Thua trong tay của một thổ dân!
Giờ khắc này, mặt mũi của hắn đã hoàn toàn mất hết rồi.
“Ngươi rất mạnh, nhưng ngươi quá khinh địch rồi!”
“Đừng quên, Tô Pháp Thần đã tặng cho chúng ta rất nhiều trang bị!”
Trong giọng nói của Văn Diệu mang theo mấy phần giảng đạo.
Phong thiếu là rất mạnh.
Nhưng lại không phải là loại người sống lại đỉnh cao nhất.
Ít nhất ở Phong gia, Phong thiếu vốn dĩ chính là một vai diễn tuyến hai.
Nếu không phải là Tô Mộ bình định Hoa Đô, căn bản Phong thiếu không thể nào ngồi lên được vị trí hiện tại này.
Trái lại là Văn Diệu vẫn luôn thuộc nhóm người đứng đầu trong số các người chơi, vì cuộc chiến đấu này, càng là tổng hợp nguồn tài nguyên đẳng cấp nhất trong số các người chơi để gia tăng thực lực.
“Không thể tính!”
“Cuộc quyết đấu này bị hủy bỏ rồi!”
Phong thiếu mất hết mặt mũi, rõ ràng cũng không biết xấu hổ nữa.
“Cuộc thi bắt đầu lại lần nữa, nhưng đánh cược thay đổi. Một khi các ngươi thua thì phải giao nộp toàn bộ trang bị mà Tô Mộ kia cho các ngươi ra.”
Ánh mắt hắn u ám nhìn Long Phi, gần như là hét lên.
“Ha ha!”
Không đợi Long Phi tỏ thái độ, Văn Diệu cười lạnh lùng.
“Đây chính là mặt mũi của người sống lại các ngươi à?”
“Thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy buồn cười mà!”
Phong thiếu cũng cười lớn, cả người thoạt nhìn có chút điên cuồng:”Vậy thì khai chiến đi, xem thử Tô Pháp Thần của các ngươi có thể quay lại cứu các ngươi không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận