Toàn Dân Võng Du Bắt Đầu Vô Hạn Điểm Kỹ Năng

Chương 746: Chạy.

Nghĩ đến tất cả chuyện xảy ra sau đó, sắc mặt Phong Ngôn càng ngày càng u ám.
Tất cả đám người sống lại bọn họ đều trúng kế rồi!
“Cố ý làm chúng ta nghĩ rằng người tới là Hiên Viên, làm chúng ta thu thập DPS hệ pháp.”
“Chiêu này đúng là thông minh!”
Nhìn chằm chằm Tô Mộ chậm rãi bước tới từ ngoài đại điện, Phong Ngôn đấm một cái xuống ghế vua.
Ngày thường hắn sẽ khống chế mình, nhưng dưới trạng thái phẫn nộ lúc này, sức lực của nắm đấm trực tiếp làm gãy tay vịn.
“Đừng hoảng hốt, làm chúng ta gặp vị Tô Pháp Thần này một lần nào!”
Hắn đột nhiên đứng dậy đi về phía đám cấp dưới đang sợ hãi không thôi.
Mọi người đứng thành một hàng chờ đợi Tô Mộ đi vào trong đại điện.
Bóng người bên ngoài kia cứ bước một bước, bọn họ đều sẽ cảm thấy sợ hãi thêm một lần.
“Không có gì phải sợ, chúng ta có nhiều người như vậy mà!”
Phong Ngôn không ngừng lẩm bẩm, cũng không biết là an ủi cấp dưới hay là an ủi chính mình mình nữa.
Chỉ một lúc sau, Tô Mộ đã đi đến cửa đại điện.
“Chào mọi người!”
Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
“Ngươi chính là Tô Mộ?”
Phong Ngôn xụ mặt khó chịu.
“Ngươi cố ý bố trí ván cờ này đúng là tốn không ít công sức!”
“Ngươi nói gì?”
Nghe thấy vậy, Tô Mộ lập tức ngơ ngác.
Bố trí?
Nhóm người sống lại này bị dọa đến choáng váng rồi à?
Rõ ràng là bọn họ đào hố chờ mình nhảy vào, sao bây giờ lại biến thành mình bố trí rồi?
“Cố ý trốn đi làm chúng ta cho rằng ngươi bị kéo vào vị diện.”
“Trên thực tế chính là vì tìm cơ hội lừa chúng ta vào Hoa Đô.”
“Không thể không thừa nhận rằng ngươi là một người thông minh, nhưng ngươi đã đánh giá mình mình quá cao rồi!”
Giọng nói của Phong Ngôn cực kỳ trầm thấp.
“Ngươi biết trong Cung thành này có bao nhiêu người không?”
Hắn tức giận nhìn Tô Mộ, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp.
“Biết chứ!”
Tô Mộ khẽ gật đầu.
“Ha?”
Câu trả lời này làm Phong Ngôn khiếp sợ.
Đã biết rõ đây là đầm rồng hang hổ mà Tô Mộ còn dám gióng trống khua chiêng xông tới, điều này chứng tỏ hắn không hề sợ hãi!
Trán Phong Ngôn toát mồ hôi lạnh.
Đám cấp dưới cũng run bần bật.
“Thật ra chúng ta không cần phải đi đến bước đường này!”
“Tuy lần này ngươi không bị kéo vào trong vị diện, nhưng ngươi phải biết rằng, trong vị diện đó có ít nhất hơn một trăm nhân vật cấp lão tổ!”
“Nếu ngươi bằng lòng hoá chiến tranh thành tơ lụa thì tất cả ân oán lúc trước đều có thể xoá bỏ.”
Phong Ngôn thật sự không dám.
“Chỉ sợ là không được.” Tô Mộ mỉm cười trả lời.
“Ngươi thật sự muốn không chết không ngừng với chúng ta?”
“Hôm nay ngươi giết ta, chắc chắn lão tổ Phong gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phong Ngôn cảm nhận được sát ý lạnh lẽo phát ra từ trên người Tô Mộ, hắn lập tức lùi lại mấy bước to.
“Ha ha!”
Tô Mộ khinh thường lắc đầu.
“Có câu nói đưa Phật đưa đến tây thiên, hôm nay ta sẽ để ngươi được chết rõ ràng.”
“Ta đã đi vào vị diện đó rồi.”
Chỉ một câu nói đã lập tức làm vẻ mặt của Phong Ngôn và cấp dưới của hắn thay đổi.
Tô Pháp Thần đã vào vị diện rồi?
Nhưng vì sao hắn lại hoàn hảo không có chuyện gì xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ, Tô Pháp Thần và lão tổ đã đạt thành nhận thức chung nào đó với nhau?
Từng suy nghĩ xuất hiện trong đầu Phong Ngôn.
“Những lão tổ trong lời nói của ngươi, đã đi trước nhóm người các ngươi một bước rồi.”
Nhưng câu nói tiếp theo của Tô Mộ hoàn toàn đảo lộn tất cả nhận thức của Phong Ngôn.
“Tuyệt đối không có chuyện này!”
Hắn rít gào theo bản năng.
“Ngươi đang mơ giấc mơ xuân thu gì vậy?”
“Chỉ dựa vào ngươi cũng có thể giết được những lão tổ đó à?”
Tiếng hét cuồng loạn vang vọng toàn bộ đại điện.
Tô Mộ không giải thích, trong tay xuất hiện một cây pháp trượng.
“Ra tay!”
Phong Ngôn giận dữ gầm lên rồi khởi động trận pháp trong đại diện.
Những người mai phục ngoài điện cũng nhận được tín hiệu.
Hơn một nghìn chiếc sĩ lá chắn thịt lao vào trong đại điện như muốn giữ chân Tô Mộ trong đó.
Mấy chục nghìn pháp sư cũng chạy như bay đến chuẩn bị dùng toàn lực.
Nhưng đột nhiên, trong cung điện rộng lớn có bông tuyết lơ lửng.
Nhiệt độ không khí giảm mạnh làm mọi người cảm thấy rét run.
“Sao lại thế này? Sao trận pháp lại không khởi động?”
Trong đại điện, Phong Ngôn cũng nhận ra điểm không đúng.
Trận pháp hạn chế vôn không được mở a.
“Là ngươi động tay vào đúng không?”
Nhìn nụ cười thản nhiên bên khoé miệng Tô Mộ, hắn lập tức nhận ra.
Tô Mộ đứng tại chỗ không trả lời, hoàn toàn không có ý định ra tay.
“Giết hắn!”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Một nhóm chiến sĩ có điểm phòng ngự cao không cần chờ lệnh của Phong Ngôn, trong mắt đã tràn đầy sát khí.
Vì lấy lại tôn nghiêm của người sống lại, bọn họ bắt buộc phải nhổ”cái gai trong thịt” này đi.
Khí thế của hơn một nghìn người chồng lên nhau cũng làm Phong Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Trong Minh Cung này cũng từng xảy ra rất nhiều chuyện xưa.
Cảnh tượng giống hôm nay nhiều không đếm xuể.
Điều khác biệt là trận chiến lớn như vậy chỉ vì đối phó với một mình Tô Mộ.
“Tự chịu diệt vong!”
Sau khi bọn họ tới gần, Tô Mộ vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Công kích của nhóm người đầu tiên tới gần đã rơi xuống.
Bọn họ đều là chiến sĩ có sức mạnh cường hãn, phần lớn vũ khí trong tay đều là kiếm to.
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Đối mặt với Thân Thể Của Thần của Tô Mộ, công kích của những người này căn bản không thể phá vỡ.
“Đây là cái gì?”
“Đừng tới đây!”
“Lạnh, ta lạnh quá!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận